Ngôn Trăn đứng trước gương, trong lòng mắng Trần Hoài Tự một trăm lần.
Tối hôm qua lúc trở về tắm rửa, cô phát hiện khắp người đều là dấu vết anh lưu lại, không nhờ qua một đêm còn chưa hoàn toàn biến mất sạch sẽ, vết đỏ loang lổ mờ nhạt điểm xuyết trên da thịt trắng nõn, rất dễ làm người khác chú ý.
Cô quay lưng lại, quay đầu nhìn thắt lưng mình trong gương. Chữ viết của anh đã được rửa sạch vào ngày hôm qua, nhưng khi cô nghĩ về nó, cô bắt đầu hối hận một lần nữa.
Anh đã viết tên của mình! Đáp án đơn giản như vậy sao cô lại không nghĩ tới chứ!
Tối hôm qua khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng Trần Hoài Tự, bị anh ngăn lại. Anh chạm vào thắt lưng cô và thì thầm: "Trên người chúng ta, đều có tên của nhau.
”
"Hả?" Cô không hiểu chuyện gì.
"Đồ ngốc.
" Giọng điệu anh thân mật sung sướng, hôn lên trán cô, "Trở về đi, chúc ngủ ngon. ”
Ngôn Trăn tức giận: "Trần Hoài Tự anh mới là đồ ngốc! Sao anh dám mắng tôi!
”
Nghĩ tới đây, cô cầm lấy khăn lông ướt, dùng sức lau vài cái vào nơi tối hôm qua anh viết tên lại, da thịt trắng nõn rất nhanh bị chà đạp thành dấu vết đỏ bừng.
Nhưng càng lau thì chữ kia hình như càng khắc sâu trong lòng, những hình ảnh tối hôm qua khiến người ta mặt đỏ tai hồng nhiều lần phát lại trong đầu, trên da thịt hình như còn lưu lại xúc cảm hơi lạnh của tinh dịch, làm cho ngay cả sau tai cô cũng nóng lên.
Cô dùng sức ném khăn mặt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Hoài Tự, anh chờ đó cho tôi!
”
Sửa sang lại xong, Ngôn Trăn ra khỏi cửa, trực tiếp đi lên nhà hàng ăn sáng. Cô bưng khay, xa xa nhìn thấy Lộ Kính Tuyên ngồi một mình, vì thế đi tới, ngồi xuống đối diện anh ta.
"Dậy sớm thế.
" Lộ Kính Tuyên uống một ngụm cà phê, "Tối hôm qua vui không?”
Anh ta cũng không biết chuyện xảy ra giữa Ngôn Trăn và Trần Hoài Tự, chỉ đơn thuần hỏi cô có hài lòng với chuyến đi này không. Nhưng lời này lại giống như giẫm lên đuôi cô vậy. Ngôn Trăn dùng sức găm một miếng hoa quả lên, cái nĩa kim loại dập ra tiếng thanh thúy trên đĩa sứ: "Thật kinh khủng.
”
"A?" Lộ Kính Tuyên nghe vậy đứng thẳng người lên, "Em không hài lòng ở đâu? Đây chính là sự thất trách của người làm cổ đông như anh, có phải dịch vụ khách sạn không tốt hay không? ”
"Cũng không phải——"
Lời còn chưa dứt, ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, Trần Hoài Tự thong dong ngồi xuống.
Lộ Kính Tuyên nhìn Trần Hoài Tự bất mãn nói: "Tối hôm qua mấy tên trộm gà như cậu, còn sớm mà đã chạy trốm, cũng không thể chuốc cho cậu say.
”
Trần Hoài Tự vừa ngồi vững, Ngôn Trăn liền "bất ngờ" đứng lên, bưng khay của mình lên, đi đến một cái bàn trống khác ngồi xuống, hiển nhiên là không muốn phản ứng với anh.
Lộ Kính Tuyên nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn Trần Hoài Tự: "Cậu lại chọc tổ tông không vui sao? Rõ ràng tối hôm qua con bé còn tốt bụng đến thăm cậu.
”
Trần Hoài Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngôn Trăn, chậm rãi nói: "Có thể là tôi quá xấu tính, lấy oán trả ơn. ”
Tiếng Ngôn Trăn đâm đĩa càng vang lên, Lộ Kính Tuyên nhìn hai người này như đánh câm, không hiểu ra sao.
Không đến mấy phút, Trần Hoài Tự đứng dậy, đi sang một bên nghe điện thoại. Lúc này Ngôn Chiêu chậm rãi đi đến, thấy Ngôn Trăn ngồi một mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô: "Sao không qua đó ngồi? ”
"Không muốn.
" Giọng điệu cứng rắn.
Ngôn Chiêu nhìn bóng lưng Trần Hoài Tự cách đó không xa gọi điện thoại, hiểu rõ cười cười, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Lộ Kính Tuyên.
"Cậu nói hai người bọn họ cũng thật sự là kỳ quái.
" Lộ Kính Tuyên "Chậc" một tiếng, hạ thấp thanh âm nói với Ngôn Chiêu, "Quan hệ này tôi căn bản không nắm bắt được. Ghét nhau thì cũng không hẳn là ghét, nhưng tối hôm qua Trần Hoài Tự còn đỡ rượu cho em gái cậu, sau đó em gái cậu còn lo lắng chạy tới thăm cậu ta. Kết quả sáng nay vừa gặp nhau, chậc, lại bắt đầu tiến vào thời kỳ chiến tranh. ”
Ngôn Chiêu khuấy cà phê: "Hai người bọn họ tự mình thích thú trong mối quan hệ đó không được sao. Cậu không đoán được thì đừng đoán nữa, để tránh cho bộ não của cậu thêm nhiều gánh nặng. ”
Lộ Kính Tuyên đá anh một cước: "Cút m* cậu đi. ”