Bên ngoài thính phòng yên tĩnh, anh thử vặn tay một cái, đẩy cánh cửa nặng nề ra một khe hở.
Bởi vì là diễn tập, trong thính phòng lớn như vậy giờ phút này chỉ có một đám nhỏ chật ních người trước sân khấu, anh đứng ở hàng ghế sau, ghế ngồi trống rỗng, một mảnh yên tĩnh, thậm chí ngay cả đèn trên đỉnh đầu cũng không bật.
Anh dựa vào tường, ánh mắt nhìn vào sân khấu sáng ngời náo nhiệt.
Anh chỉ cần liếc mắt qua đã thấy được Ngôn Trăn. Cô mặc lễ phục hoa lệ ngồi trên đài cao, mái tóc đen xõa tung trên vai, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt dịu dàng trong suốt động lòng người, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, hai gò má đỏ nhạt dưới chùm ánh sáng chiếu rọi có vẻ vô cùng tươi sáng.
Đẹp đến nỗi mọi người không thể rời mắt.
Những người khác trên đài đang chiến đấu xung đột theo cốt truyện, cô tựa hồ có chút nhàm chán, ngồi ở đó ngẩn người, sau đó ánh mắt nhìn lung tung, từ dưới sân đảo qua, dừng ở chỗ anh.
Ngôn Trăn cũng nhìn thấy anh.
Cô trong nháy mắt bối rối dời tầm mắt, sau đó lại nghĩ tới cái gì, thừa dịp tất cả mọi người ở trên khán đài, không ai chú ý tới cô, lại nhìn anh, nghịch ngợm thè lưỡi.
Vốn định làm mặt xấu, nhưng lại bị cô làm hết sức đáng yêu.
Anh nhịn không được cong khóe môi.
“Thật ngại quá, chúng tôi đang diễn tập nội bộ, bạn học cậu ——"
Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Trần Hoài Tự quay đầu lại.
Cô gái nhìn thấy anh thì sửng sốt: "Ui...
. Anh là.
.
. Giáo viên? ”
Tuy rằng khuôn mặt của anh trẻ trung đẹp mắt, nhưng khí chất quanh thân quá mức trưởng thành, thoạt nhìn thật sự không giống là học sinh.
"Không phải, là người nhà của diễn viên.
" Anh lễ phép gật đầu với cô ấy, "Vậy tôi ra ngoài chờ. ”
"Không sao! Nếu là người nhà, anh ở chỗ này chờ là được rồi, bên ngoài gió lớn có chút lạnh. "Cô gái vội vàng gọi anh lại, "Buổi diễn tập của chúng tôi cũng sắp kết thúc, anh chờ một chút là xong, sau khi công chúa được cứu ra sẽ không còn cốt truyện.
”
Lúc nãy anh nhìn cảnh tượng được bố trí, cũng đoán được bảy tám phần nội dung vở kịch, nghe cô gái vừa nói, trong nháy mắt xác định nhân vật Ngôn Trăn đóng chính là công chúa.
Anh lại nhìn một vòng, thấy được nam sinh mặc trang phục hoa lệ trên sân khấu đang dũng cảm chiến đấu với Ác Long hóa thành hình người, đang nỗ lực cứu công chúa.
Lại là một câu chuyện tuyệt vời về công chúa và hoàng tử.
Anh đột nhiên nhớ tới lời Ngôn Chiêu nói mấy năm trước.
"Em gái tôi a.
" Ngôn Chiêu ấn vào tay cầm trò chơi, "Từ nhỏ, ước mơ lớn nhất của em gái tôi là trở thành công chúa, mẫu người yêu thích nhất cũng là hoàng tử dịu dàng, như Lương Vực ấy. À quên, cậu không biết cậu ta, nhỏ hơn chúng ta một chút, đang là nhiếp ảnh gia đấy. ”
Nói xong, anh nhướng mày cười với Trần Hoài Tự: "Thế nào? Có muốn biết khó mà lui không? Dù sao tôi thấy khuôn mặt lạnh tanh này của cậu, cùng hoàng tử dịu dàng chả liên quan tí nào.
”
Trần Hoài Tự nhìn lên đài, vở kịch đã tiến hành đến cuối cùng. Ngôn Trăn vào vai công chúa rốt cục được hoàng tử cứu ra, hai người nhìn nhau, chậm rãi nắm tay đối phương.
Anh xoay người, đi ra thính phòng, dừng bước ở cửa, cửa nửa che khuất, truyền đến tiếng vỗ tay vang dội của màn chào cảm ơn.
Chạng vạng gió lạnh thấu xương, đem cành mới vừa mọc ra lá xanh thổi loạn tung, phát ra tiếng vang xào xạc.
Chỉ tiếc, anh chưa bao giờ là hoàng tử.
Mà là Ác Long âm u rình rập công chúa, hao tổn tâm cơ muốn đem cô bắt về lãnh địa của mình, đem tất cả vàng bạc của cải trân quý chất đống dưới chân cô, hy vọng cô vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
Công chúa là bảo vật quý giá nhất mà Ác Long muốn có được.
——