Nhân viên pha chế thập phần bình tĩnh nhìn hai người ngã trái ngã phải trên quầy bar, hiển nhiên là đã thấy nhiều loại tình huống này. Cậu ta tìm một nữ nhân viên phục vụ tới, bảo cô ấy lấy điện thoại di động của Ngôn Trăn từ trong túi ra, dùng dấu vân tay của cô giải khóa, trong nhật ký cuộc gọi gần đây, tìm được "anh trai", gọi ra ngoài.
Điện thoại rất nhanh kết nối, nhân viên phục vụ giới thiệu ngắn gọn tình huống, Ngôn Chiêu trầm ngâm một hồi: "Hiện tại tôi không ở Ninh Xuyên, thế này đi, tôi nhờ người đến đón hai đứa nó.
”
Vì thế nửa giờ sau, Trần Hoài Tự xuất hiện ở quán bar.
Khuôn mặt anh anh tuấn, thân cao chân dài, một đường đi tới, thu hoạch vô số ánh mắt rục rịch muốn bắt chuyện. Nhưng anh làm như không thấy, trực tiếp đi thẳng đến trước sân khấu, nhìn thấy hai bóng lưng nằm bất động.
Nhân viên phục vụ hỏi tên anh, anh trả lời, trùng khớp với lời của Ngôn Chiêu nói trong điện thoại, vì thế liền yên tâm rời đi, trước khi đi còn không quên nói cho anh biết: "Hai vị tiểu thư này hình như là thất tình.
”
"Thất tình?" Anh nhíu mày.
Theo lý mà nói, người thương tâm hẳn là uống hung dữ nhất, nhưng từ trình độ say của hai người bọn họ mà xem, trong lúc nhất thời không phân biệt được là ai đang an ủi ai.
Cho dù có khó chịu đến đâu, hai người cũng không nên ở quán bar uống say như chết, thật sự là thiếu ý thức an toàn. Nếu hôm nay không gặp phải nhân viên quán bar đáng tin cậy, như vậy hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Anh đi tới, đỡ Ngôn Trăn lên, thấy cô mơ mơ màng màng còn có chút ý thức, đưa tay véo má cô, trầm giọng hỏi: "Uống thành ra như vậy cũng không biết chào hỏi trước?”
Ngôn Trăn khó chịu nhíu mày, đẩy ngón tay anh ra cắn vào miệng, nhưng cô không có khí lực gì, hàm răng mềm nhũn dập vào ngón tay anh. Anh nhân cơ hội đưa ngón tay vào miệng cô, gẩy lưỡi mềm dùng sức khuấy đảo vài lần, Ngôn Trăn chống cự không được, ngậm ngón tay anh hừ hừ, nước miếng trong suốt từ bên môi chảy ra.
Cảnh tượng cực kỳ dâm đãng.
Anh kịp thời rút tay về, hạ thân lại không tự chủ được mà nổi lên một chút biến hóa.
Trần Hoài Tự đưa Ứng Trữ về nhà trước, nhìn bảo mẫu nhà cô ấy dìu cô ấy trở về, sau đó trở lại xe, quay đầu xe, chạy về phía nhà mình.
Xe chạy được một nửa, anh dừng xe đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, lúc trở về một tay xách túi, một tay bưng nước nóng, mở cửa ghế sau cho Ngôn Trăn uống.
Cô tựa vào lòng anh uống xong, lại bất tỉnh nhân sự ngã xuống, nghiễm nhiên là say không nhẹ.
Ưu điểm duy nhất là tạm thời vẫn chưa nôn ra khỏi xe của anh ta.
Ôm Ngôn Trăn trở về nhà. Trần Hoài Tự vừa bật đèn lên, cô đã bị ánh sáng bất thình làm thức tỉnh, xoay người muốn từ trong lòng anh xuống, miệng lẩm bẩm muốn tắm rửa.
Trần Hoài Tự đỡ lấy bước chân bất ổn của cô: "Đứng còn đứng không vững, tắm rửa gì nữa? Ngủ một giấc rồi tắm sau.
”
“Tôi không!
" Ngôn Trăn thập phần chấp niệm với việc này, "Tôi muốn tắm, bằng không không lên giường.
”
Anh không thể giữ cô ấy, chỉ có thể đưa vào phòng tắm, xả nước vào bồn tắm cho cô. Hơi nóng nhanh chóng bốc hơi tràn ngập cả phòng tắm, sương mù mờ mịt phảng phất như tiên cảnh. Ngôn Trăn bắt đầu cởi quần áo, anh lui ra sau vài bước, lo lắng đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Quả nhiên, cô say mèm đứng không vững, dưới chân trượt xuống, thiếu chút nữa ngã sang một bên. Trần Hoài Tự nhanh tay lẹ mắt vớt lấy cô, có chút tức giận lại có chút buồn cười: "Tôi đã sớm nói rồi, say thành như vậy làm sao tắm được?”
Ngôn Trăn nửa nhắm mắt, yếu đuối cọ vào lòng anh: "Hôm nay đổ mồ hôi...
. Dính, không thoải mái. ”
“Muốn tôi hầu hạ em?”
Cô mờ mịt gật gật đầu.
Trần Hoài Tự nhìn cô: "Em có biết tôi là ai không?”
Đối mặt với vấn đề này, cô giống như có chút khó hiểu, tiến đến trước mặt anh, mở to hai mắt cố gắng tập trung nhận dạng, sau đó kết luận: "Trần Hoài Tự!
”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, hiển nhiên là cảm thấy cao hứng vì nhận ra, đưa tay điểm khóe mắt anh: "Nốt ruồi ở đây rất đẹp.
”
Anh nắm lấy ngón tay cô và hỏi: "Bây giờ không ghét tôi sao?”
Cô không cần suy nghĩ: "Ghét! ”
"À, vậy tôi đi đây.
"
Ngôn Trăn có chút tức giận: "Anh đi nhanh đi, tôi tự tắm.
”
Nói xong, cô xoay người muốn bước vào bồn tắm, thậm chí không chú ý tới quần áo của mình cũng chưa cởi sạch sẽ. Trần Hoài Tự nhìn không nổi, túm lấy cô, đưa tay cởi quần áo cho cô.
"Ngôn Trăn, hưởng thụ sự phục vụ của tôi, nhưng phải trả thù lao.
"