Chiếc xe vẫn di chuyển ổn định cho đến khi tài xế Cường thắng đột ngột vì một chú chó nhảy ra từ hẻm tối. Hoàng Diệc Toàn 1 tay vịnh chắc làm điểm tựa 1 tay kịp thời đỡ kịp nhóc Lý Nam đờ đẫn nhoài cả người về trước toang đập đầu vào ghế lái kia. Tay đỡ của anh lại là cái tay băng bó đó, vết thương nứt ra một chút máu thấm ướt tấm vải băng. Đầu chân mày sếp Toàn hơi nhíu lại.
“Xin lỗi sếp, anh và cậu Nam có sao không ạ? Có một con chó trước đầu xe cho nên...
” Tài xế Cường lo lắng quay lại hỏi
“Không sao, anh tiếp tục chạy đi.
” Vừa nói Hoàng Diệc Toàn vừa đỡ Lý Nam về ghế ngồi như cũ, Lý Nam mơ màng mở hé mắt nhìn quanh, cậu đưa 2 tay xoa xoa cái trán vừa mới bị đụng phải có vẻ đau lắm miệng nhỏ chu lên lèm bèm gì đấy không nghe được, lại nhìn sang thấy tay sếp Toàn rướm máu cậu vội vàng cầm lấy “máu.
.
chảy máu rồi.
.
. nè, có đau hông.
.
?”
“Cái gì? Chảy máu sao?” Tài xế Cường nhảy thót cả lên
“Máu nè, đau lắm đó.
.
. huhu” Lý Nam cầm tay sếp Toàn quơ quơ lên nước mắt bắt đầu chảy tè le.
“Tôi không có gì, anh lo nhìn đường chạy xe đi.
” Hoàng Diệc Toàn lên tiếng trấn an tài xế, thu hết vào mắt mấy hành động của Lý Nam, đến khi thấy cậu cầm tay mình xoa xoa, thổi thổi chảy cả nước mũi thì không khỏi phì cười. Say tới mức này rồi ư? Tưởu lượng quá tệ rồi.
Đến lúc ra khỏi xe Lý Nam vẫn còn nghĩ đó là tay mình khóc tu tu đút vào túi quần để không bị chảy máu nữa, Hoàng Diệc Toàn cũng muốn xem cậu làm gì tiếp theo ra dấu cho tài xế đứng đợi còn anh thì bước theo Lý Nam lên phòng. 5 phút rồi cậu ấy còn chưa mở được cửa, sếp Toàn hết kiên nhẫn lấy chìa khoá từ tay Lý Nam làm thay phần việc của nhóc say sỉn này.
“Anh.
.
anh là ai? Sao đứng ở nhà.
.
của tui.
. ăn trộm à? Tui nghèo lắm.
.
. đừng giết.
. tui.
. huhu.
.
”
Hoàng Diệc Toàn bất đắc dĩ mà nhìn Lý Nam khóc oà lên, như thể anh thật sư cầm dao kề cổ cậu vậy. Sợ rằng hàng xóm khu nhà cậu sẽ túa ra sếp Toàn phải vội lên tiếng
“Tôi là sếp cậu không phải ăn trộm, cậu vào nhà đi, tôi phải đi về, tạm biệt.
”
Giám đốc rút cái tay bị thương của mình ra khỏi túi quần của Lý Nam. Cậu vội vàng nắm lại bằng cả 2 tay, gương mặt ửng đỏ mắt đầy nước chu mỏ mà nói
“Anh.
.
anh không phải ăn trộm.
. hức.
. sao lại.
.
. sao lại lấy cái tay của tui?.
. cái tay chảy máu của tui.
.
hức.
.
trả cho tui.
.
” cái mỏ nhỏ cứ chít chít không ngừng đòi lại cái tay, nhất quyết không thả ra.
Cậu ta say đến mức độ nào vậy cơ chứ, Hoàng Diệc Toàn không khỏi nhìn Lý Nam rồi thở hắt một hơi. Trước đến nay anh chưa bao giờ trãi qua tình huống kiểu này, đành phải xui theo để Lý Nam mau chóng nín khóc thôi, mắt sưng hết cả rồi, sếp Toàn cảm thấy ai đó có chút đáng thương, cũng có chút gây rối như con chuột bị nhúng nước quơ quào loạn xạ vậy.
“Được rồi, cậu vào nhà đi tôi trả lại cho”
“Tay.
.
tay tôi, trả cho tôi.
.
. chảy máu rồi.
. tôi muốn bỏ tủ lạnh.
. hức.
.
”
“Tôi sẽ để vào tủ lạnh cho cậu”
“Cảm ơn.
. hức”
Hoàng Diệc Toàn đưa cậu ngồi lên sô pha nhỏ trong nhà, thấy cậu thiu thiu ngã xuống ghế cuộn người nhắm mắt hô hấp đều đều sếp Toàn liền đắp cái chăn mỏng gần đó lên cho cậu, nhanh chóng bước ra nhẹ nhàng đóng cửa xuống chỗ đậu xe trở về nhà, trước khi ai đó vùng dậy đòi lại cái tay của anh với khuôn mặt đáng thương đó.
Về đến nhà, Hoàng Diệc Toàn chuẩn bị tắm thì phát hiện ống tay áo bên bàn tay bị thương dính nước mắt và nước mũi của ai kia, thiệt tình sếp Toàn bất đắc dĩ cười khổ cởi áo, uống rượu xong chuyển hoá thành nước mắt hay sao mà khóc dữ thế không biết. Sau khi tắm xong, sếp Toàn dùng chiếc bánh mochi mà Lý Nam tặng tối nay để lắp cái bụng hơi đói của mình, hương vị ngọt thanh không gắt, lớp vỏ mềm mại quyện với kem bông xốp tan nơi đầu lưỡi, dâu bên trong nhân rất tươi chua ngọt vừa phải rất nịnh miệng. Cũng được quá chứ, xem như là tiền công cho việc trong chừng nhân viên khóc nhè tối giờ. Sếp Toàn cười nhẹ rồi lắc đầu nhớ đến tình huống khi nãy.
Đêm nay Hoàng Diệc Toàn nằm mơ, trong mơ bàn tay của sếp Toàn đang được một bé hamster béo ú hồng hồng như cái bánh mochi băng bó cho mình, vừa băng vừa quay mông về phía anh chít chít khóc, nhìn rất là trêu ngươi nên sếp Toàn đã chọt mông nó, bé hamster quay lại biến thành Lý Nam có tai chuột che mông khóc lớn.
Lý Nam đau khổ tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức, đầu đau như búa bổ. Tĩnh tâm một lát, cậu thề với lòng sẽ không bao giờ uống rượu thêm một lần nào nữa, đau quá đi, khát quá đi và mắt rát quá đi. Mắt bị sao ấy nhỉ? Lý Nam cố gắng lết vô nhà vệ sinh nhìn 2 con mắt bụp của mình cậu kinh hoàng thốt lên
“trời đất ơi! Mắt mình sao vậy trời.
.
” dòng ký ức muộn màng tràn về từ tiềm thức, Lý Nam lúc này mới thật sự gọi là kinh hoàng tột độ.
“WHAT THE FUCK!
! Mình khùng rồi, mình đã làm cái quái gì vậy trời, trời ơi.
.
” cậu đã làm khùng làm điên gì đó trước mặt tổng giám đốc, rồi khóc, rồi cầm tay người ta còn nói người ta là đồ ăn trộm, ĂN TRỘM TAY CỦA CHÍNH NGƯỜI TA!
“Mình có nên nộp đơn xin nghỉ việc không? Không, mình không muốn thất nghiệp đâu, không được. Vậy thì làm sao đây, hay có khi nào mình sắp bị đuổi không? Chắc sếp không hẹp hòi vậy đâu.
.
.
” vò đầu bứt tay trong nhà tắm 5 phút, cuối cùng thì Lý Nam đã chọn phương án móc hết tấm lòng ra tạ tội với sếp. Người ta bảo đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, mong là sếp Toàn sẽ không “đánh” người biết lỗi như cậu.
Nhưng muốn xin lỗi cần phải có hiện vật bày tỏ tấm lòng chứ, thế là Lý Nam cứ như con thoi lao vào bếp chuẩn bị cơm hộp, ừ thì ngoài việc nấu ăn thật ngon ra cậu chẳng có vật gì quý giá để tặng sếp cả.
“Lý Nam mới đi làm có ngày thứ hai mà lại đi trễ há.
.
.
” thư ký An nhìn quanh lên tiếng
Xoạch
Lý Nam tay xách nách mang balo, túi lỉnh kỉnh mở cửa phòng thư ký, vừa chào hỏi vừa nhanh chóng lách vào bàn làm việc của mình
“Nhóc con này, làm chị mày hết hồn à. Sao nay đi trễ thế, kẹt xe hả bé? Hay là hôm qua có chuyện gì hả? Kể chị nghe coi hôm qua em với sếp Toàn thế nào?” Thư ký An khúc khích hỏi, những người xung quanh cũng len lén dỏng tay lên nhiều chuyện.
Nghe đến 2 chữ “sếp Toàn” Lý Nam hốt hoảng muốn bật khóc vì quê.
.
.
“Dạ, sếp Toàn đưa em về đến nhà,