"Tôi có này.
"
Lâm Không Lộc không thèm để ý tới câu nói trước đó của cậu ta, kéo cậu đến một nơi sạch sẽ, đặt túi xách xuống rồi lấy ra một hộp cơm tự sôi.
Cậu nghĩ sức ăn của mình không lớn nên nói: “Chúng ta chia nhau một hộp nhé.
”
Sau đó lật lại lần nữa, lấy ra hai củ khoai tây hấp, ngửi ngửi cảm thấy không tệ, liền hỏi Triệu Tinh Mặc: "Muốn ăn không?"
Hai mắt Triệu Tinh Mặc sáng lên, “Ăn”
Hai mắt Lâm Không Lộc cũng sáng ngời, rốt cục cậu không cần ăn khoai tây, mà cũng không bị lãng phí.
Sau đó, cậu nhớ ra trước đây cậu ta lâu rồi chưa được ăn thịt kho tàu, nên cậu gói lại rồi hỏi: “Muốn ăn thịt kho tàu không?”
Mắt của Triệu Tinh Mặc sáng lên theo đúng nghĩa đen, "Ăn chứ!
"
Lâm Không Lộc vui vẻ vỗ vai cậu ta, “Không hổ là một người đàn ông có thể ăn năm miếng thịt kho tàu trong một lúc.
"
Triệu Tinh Mặc "...
.
"
Lâm Không Lộc vui vẻ nghĩ, thật tốt, khoai tây cũng cho, thịt kho tàu cũng cho, củ cải thì cho thỏ, bộ ba món buồn nôn cuối cùng cũng không bị lãng phí.
Sau đó cậu bắt đầu mở gói cơm tự sôi ra rồi đưa một nửa cho Triệu Tinh Mặc.
Triệu Tinh Mặc cảm thấy có chút áy náy, hỏi “Cậu không mời Giang đội sao?”
Lâm Không Lộc nghĩ rằng khi đối phương nhìn thấy cậu, sẽ khoác lên bộ mặt bạn trai cũ như một bà mẹ kế, liền lắc đầu dữ dội “Tôi không muốn bị xúi quẩy, không bằng cậu đi đi.
”
Triệu Tinh Mặc cho rằng Giang Từ không thích bị quấy rầy lúc hắn đang làm việc, cậu ta do dự một lúc sau đó lắc đầu “Hay là quên đi ha.
”
Dù sao kỹ năng dùng đao của Giang đội rất tốt, nên sẽ không mất nhiều thời gian để xử lý xong con nhện đó.
Vì vậy, đợi tới khi Giang Từ cắt được một miếng thịt mềm và bổ dưỡng nhất từ bụng con nhện và sải bước tới, hắn nhìn thấy hai người Lâm Không Lộc đang ăn "món ngon" của riêng mình, dạt dào hạnh phúc.
Giang Từ ".
.
.
"
Đột nhiên cảm thấy như bị bóng tối bao phủ, Lâm Không Lộc vội vàng ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính hạt cơm ".
.
.
”
Lâm Không Lộc cầm chén ngồi xổm bên bờ tường, giống như bé xinh đẹp học theo người lớn trong thôn cầm chén ngồi xổm ở cửa, vừa ăn vừa nghe người ta nói chuyện.
Ăn được một nửa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Từ đang đứng trước mặt, mặt mày vô cảm cúi đầu nhìn cậu, mà cậu thì vẫn đang ngơ ra.
Đợi đến lúc có phản ứng, cậu vội giơ chén lên, ngại ngùng chào hỏi: “Bận xong rồi à, muốn ăn chung không?”
Giang Từ không nói chuyện, phỏng chừng là nhìn đến no luôn rồi.
Triệu Tinh Mặc đang ngồi một bên gặm khoai tây cũng cảm thấy có chút chột dạ, lúng túng nói, “Hóa ra Giang đội đang chọn món ha, tụi tôi đang đói bụng nên ăn trước luôn.
”
Chọn món? Món gì?
Lâm Không Lộc lại ngẩn ra, mãi đến khi nhìn thấy một khối thịt trong suốt mà Giang Từ cầm trong tay, thứ đó long lanh như thịt cá vậy. Trước tiên là sửng sốt, rồi sau đó mới nhìn sang chỗ cách đó không xa có con nhện bị xé xác tơi bời, lờ mờ đoán được gì đó, lập tức kinh hãi.