Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Cập nhật: 05/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 298,378
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Triển Thiếu Huy nói Cố Hạ mang đồ đến sau khi tan ca, khi đó anh đang ngồi trong xe hơi của mình, lúc nhận gói quà thì tâm trạng rất vui vẻ, hàng chân mày cùng khóe mắt mang theo một chút vui sướng. Triển Thiếu Huy rất yêu thích mở ra ngay nhìn một cái, khi anh nhìn thấy hóa đơn ghi rõ thời gian cùng địa điểm mua hàng thì khuôn mặt trở nên xanh như nước biển, tâm trạng thoáng cái chùn xuống, anh giơ tấm hóa đơn màu trắng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Hạ, cô giải thích cho tôi.

Bằng chứng trước mặt không còn cách nào chối cãi, Cố Hạ ấp úng nửa ngày, bắt được một ý tưởng, nói: “Lúc trở về xách quá nhiều thứ, khi đó tính trở về thành phố C sẽ mua sau, dù sao ở đây cũng có mà.

Cô bắt đầu giả vờ đáng thương, bởi vì sợ anh nổi trận lôi đình nên giọng nói trở nên nũng nịu, “Tôi chỉ có một mình, chen chúc trên xe lửa rất vất vả. Anh đi xe tốt như vậy, đương nhiên không biết tàu xe mùa tết kinh khủng cỡ nào, xách quá nhiều thứ dù có vé cũng không chen chúc lên xe nổi.

Việc Triển Thiếu Huy căm hận nhất chính là Cố Hạ không bao giờ thèm đặt anh trong lòng, không mang quà lên cho anh thì chưa tính, bây giờ còn dám tùy tiện mua một ít đồ lừa gạt anh; sau khi trở về cũng vậy, điện thoại cũng không thèm gọi cho anh lấy một cuộc. Anh chủ động gọi điện cho cô thì không nghĩ tới Cố Hạ cũng không gọi lại. Cố Hạ chỉ chủ động gọi điện cho anh một lần, đó chính là lần nằm viện, Tiểu Ngũ nói muốn đuổi việc cô, Cố Hạ mới gọi điện đến cầu xin anh. Mặt Triển Thiếu Huy u ám, “Gạt tôi sẽ có kết quả gì cô có nghĩ đến không?”

Cố Hạ biết anh đang tức giận, chính mình cũng đuối lý, không ngẩng đầu lên nổi: “Thật sự tôi xách không được, anh đến nhà ga mà nhìn thì sẽ biết, mọi người chen chúc lên xe lửa giống như không muốn sống nữa vậy. Thật ra cái này cũng là đặc sản quê tôi, trước kia tôi nhìn thấy nên mới nghĩ mua nó tặng cho anh.

Triển Thiểu Huy thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nghĩ chắc hẳn cô cũng không thể xách quá nhiều thứ nên cũng không làm gì cô, chỉ là trong lòng buồn bực, anh cố gắng hồi phục lại tâm trạng hỏi: “Muốn đi ăn cơm ở đâu?”

Cố Hạ lắc đầu: “Triển thiếu, tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn về nhà.

Cố Hạ vẫn giữ thái độ đó, cố gắng duy trì khoảng cách thích hợp với Triển Thiểu Huy, cô tìm một cái cớ, “Tối nay có vài người bạn học tới chơi, Từ Lộ Lộ đã đi siêu thị mua thức ăn, bảo tôi về sớm một chút, tôi đã đồng ý rồi.

Bắt đầu từ lễ mừng năm mới lần trước, Triển Thiểu Huy đã cảm giác được Cố Hạ đang cố gắng tránh mặt anh, loại cảm giác này ngàng càng mãnh liệt, Triển Thiểu Huy nhẫn nhịn, thả cô xuống nửa đường, lúc sắp chia tay anh dùng thái độ uy hiếp, “Thứ bảy đi đánh bài, giữa trưa chắc sẽ có một bữa cơm, hủy bỏ hết những chuyện vớ vẩn của cô đi. Đến khi nào thắng được hết tiền của tôi về thì cô hãy nghĩ đến những chuyện khác.

Tuy số tiền kia cũng không thể hoàn toàn tính lên đầu Cố Hạ nhưng Triển Thiểu Huy nói đúng, làm người không thể quá vô trách nhiệm, thật ra lúc trước cũng là do cô để thua cho nên Triển Thiểu Huy gọi cô đi đánh bài cô cũng không từ chối. Hiện giờ kĩ thuật đánh bài của Cố Hạ cũng giỏi hơn trước rất nhiều, chỉ cần chú ý một chút thì cũng có thể thắng lại tiền.

Thứ bảy ánh mặt trời chói lọi, ánh sáng rực rỡ đuổi đi cái rét lạnh mùa đông, nhiệt độ cũng cao hơn, dường như mùa xuân đang đến. Đương nhiên, vẫn theo lệ cũ, sau đó nhất định sẽ có một đợt lạnh giá đột kích. Một ngày