[Trọng Sinh] Bảo Bối Đáng Yêu , Yêu Nàng Nhất A !

[Trọng Sinh] Bảo Bối Đáng Yêu , Yêu Nàng Nhất A !

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 76,651
Đánh giá:                        
Xuyên Không
Truyện Teen
Tiểu thuyết
  
  

Tiếu Trúc Linh đang ngồi yên vị trên chiếc ghế dài ăn rôm rốp mấy cái bánh gạo và coi tivi ...

.

.

- Ahehehehe.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Hớ ?

- Coi đây !

!

!

- AHAHAHAHA !

!

! DỪNG LẠI !

!

!

! KI AAAAA !

!

! Á HAHAHAHAHA !

!

!

!

_Bôp_

- Ú òa .

.

.

.

.

.

-E^&*().

.

.

.

.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Tiếng thét của Trúc Linh vang dội toàn xóm , có thể nói có khi to hơn mấy chiếc loa phóng thanh rất nhiều . Bạch Vũ Nhi đằng sau lưng nhỏ đang che đôi tai lại , khi thấy volume có vẻ đã được đặt về mức bình thường mới bỏ ra . Khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ vô số tội , còn riêng Trúc Linh , không cần nói cũng biết nhỏ tức như thế nào rồi ~ A he he he ~ Trúc Linh ngước mặt lại , hai má đã ửng hồng vì giận , trán nàng ta cũng đỏ vì bị Vũ Nhi cù lét một hồi rồi đập đầu vô thành ghế luôn . Mắt nàng ta bắt đầu hơi ngấn nước , long lanh lên .

.

.

Ừm.

.

.

Coi nào.

.

.

Chiêu này tên là gì nhở ? A ! Nước mắt cá sấu ! Chiêu này xưa quá bà cố rồi mà nàng ta chưa biết sao ? Nhưng mà cũng phải công nhận cái dạng dễ thương của nhỏ làm người ta phải điên đảo thật.

.

.

. Nhỏ vốn cũng đâu có xấu ? Nhưng mà Bạch Vũ Nhi ta đây thì thừa biết tính nhỏ rồi.

.

.

.

Hừ ! Cố gắng trêu tức nhỏ là mục đính của ta , thật là 1 thú vui tao nhã , phải không ? Nghĩ là làm , nhỏ đứng dậy lại chỗ nhỏ , rồi thò tay vô gói bánh gạo . Trong ánh mắt ngạc nhiên của Trúc Linh , nhỏ bóc bánh ra rồi cho rôm rốp vào miệng mà ăn , để cho 1 ai đó tức muốn hộc máu :

- Ngon phết nhở ?

- .

.

.

.

.

- Không ăn tôi ăn nhaaaa

Nói rồi nhỏ mặc kệ Trúc Linh lại lập lại hành động ấy . Thành văn công . Chị Trúc Linh đã lên cơn '' cuồng hóa '' . A ! Phải Mau Chạy Đi Thôi ~

- Nhỏ !

!

! ĐỨNG LẠI !

!

!

!

- Ý da ! Có ngu mới.

.

.

.

- NHỎ !

!

!

_RẦM_

Thân xác nhỏ bé của Bạch Vũ Nhi bắn ra xa , cả người xây xước máu , dây bám theo cả bụi đường . Mui xe của chiếc ô tô kia dính máu , đầu cô va chạm mạnh vào đất nhanh chóng mất dần đi ý thức , Tiếu Trúc Linh vội vàng chạy đến ôm lấy cô .

.

.

.

- Vũ Nhi ! Vũ Nhi !

!

!

- Ha.

.

.

ha.

.

.

.

- Bà làm sao thế hả ??? Nhanh đứng dậy chạy đi ! Tôi bắt được bà rồi đấy !

- Ha.

.

.

Ha.

.

.

.

Ừ bà thắng .

.

.

Tôi mệt rồi.

.

.

.

Đi ngủ chút xíu ha ?

- CẤM BÀ ĐẤY !

!

! Tuyệt đối không được đâu ! Bà làm vậy tôi giết bà !

- Hà.

.

.

.

.

.

. Thật xin lỗi bà quá Trúc Linh à.

.

.

.

.

.

Nói rồi Bạch Vũ Nhi khẽ nhẹ mỉm cười , mặt tái nhợt đi , rồi từ từ nhắm đôi mắt lại . Để lại Trúc Linh ôm thân xác ấy mà gào khóc . Trời hình như thông cảm cho nhỏ , đổ xuống đất trời 1 cơn mưa , như khóc thay cho Trúc Linh . Và trong tích tắc , Trúc Linh đã mất nhỏ rồi ! Thân thể nhỏ bé ấy nằm ngoan trong vòng tay Trúc Linh . Ngoài khóc , thật sự bây giờ cô cũng bất lực lắm rồi .

.

.

.

. Thế này làm sao cô ăn nói với ba mẹ nhỏ ? Làm sao mà nói với bạn bè trên lớp ? Hơn hết nữa , nhỏ lại chính là người bạn thân nhất từ lúc lên 3 .

.

. Năm nay là tròn được 11 năm rồi . Giờ cô lại bơ vơ , trong phút giây ấy trái đất như chẳng còn tồn tại ai .

.

.

Tiếng gào khóc thảm thiết trong mưa ngày hôm ấy là cái kết cho 1 cuộc đời của 1 sinh linh nhỏ bé .

.

.

.

.

.

- Chào cô . Cô biết mình đang ở đâu chứ ?

- Ngu ngốc ! Nếu nó là hạ giới thì tôi sẽ biết !

- Hảo ! Cô nương đây số chưa tận có dám thách thức thời gian ?

- Hừ ! Nói điều kiện !

- 1 trò chơi đơn giản ! Ta là sẽ là trọng tài , ta sẽ cho ngươi đầu thai sang 1 kiếp khác . 1 nơi chưa có nền văn minh hiện đại như nơi của cô . Nhưng rất hùng mạnh ! Cô sẽ là 1 công chúa của 1 vương quốc hiện đang có thể nói là đứng đầu của Hải Thượng - Ngọc Hoa Quốc .

- Thú vị ! Thế thắng thua ?

- Ha ha ! Không có ! Ngươi sẽ vẽ ra 1 định mệnh mới ! Ta chỉ đứng nhìn thôi ! Và đặc biệt hơn ! Ta sẽ cho ngươi ký ức của cả 2 kiếp để ngươi đỡ phải trở thành người mất trí nhớ !

- Không cần đến phiên cô nhớ ra ! Đợi đến lúc ấy chắc ta sẽ phải chật vật rồi !

- Haha !

!

! Hảo ! Hảo !

!

! Nhưng cô nương đây nên nhớ 1 điều !

- Điều gì ?

- Ta là Sa Linh - kẻ nắm giữ sinh mệnh . Nhưng định mệnh của cô tôi vẫn chưa thấy điểm dừng . Tôi cần 1 điểm dừng cho sinh mệnh cô ! Ai có thể chiếm đoạt được cô kẻ ấy là tiên đế ! Cô sẽ là một thứ khiến người khác đoạt được tối cao của vinh quang ! Kể cả vậy ! Cô vẫn nên cẩn thận vì cô cũng là công chúa của vương quốc Ngọc Hoa Quốc !

- Được ! Ta sẽ nhớ !

- Hài ! Đã 4 ngày rồi ! Mau thức dậy không bị an táng đó !

- Cái gì ? 4 ngày á !

- Cô nghĩ tôi truyền lại kí ức cho cô mất bao lâu ?

- Được ! Tôi hỏi cô 1 chuyện !

- Gì ?

- .

.

.

Thôi

- Thế ta cũng hỏi cô 1 chuyện !

- Được !

- Cô rốt cuộc tính tình sao vậy ! Rõ ràng rất quậy nhưng với ta lại vô cùng lạnh lùng !

- Ha.

.

.

.

Cô là gì của ta ?

Ngắt 1 lúc .

.

.

Cô nói tiếp :

- Không nói nhiều ! Nhanh lên không tôi chết lần 2 đó !

- Hà hà ! Được !

.

.

.

.

.

.

.

- Thái Tử Phi !

!

!

! Nương Nương thở lại rồi !

!

! Nhanh gọi thái y !

!

!

- Không cần ! Ta có làm sao đâu mà.

.

.

.

Nói rồi Bạch Vũ Nhi nở nụ cười thỏa mãn khi có tia nắng chiếu vô người nàng , có vẻ hôm nay trời thực đẹp !

!

- Nương ! Nô tỳ biết lỗi rồi ! Xin tha lỗi cho nô tỳ a !

Trên mặt vị cô nương ấy đã lấm tấm vài giọt nước mắt . Chết tiệt ! Quên mất ! Nàng công chúa này là đệ nhất đanh đá ! Tuy sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì cũng chẳng mài ra ăn được . Bạch Vũ Nhi khẽ nhẹ dịu dàng cúi xuống , đưa tay vuốt nhẹ đôi má của nàng ta . Nàng ta giật mình , tưởng Vũ Nhi muốn giết nàng , sợ sệt run cầm cập . Nhưng rồi nàng ta cũng nhanh chóng bất ngờ . Vũ Nhi đang nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ấy cho nàng .

- Ngoan nào ! Mạn Mạn đã ăn gì chưa mà gầy dữ nè .

.

. Phải ít khóc lại nghe !

- Nương Nương.

.

.

.

- Coi kìa ! Xấu quá đi ! Mạn Mạn ngoan đừng khóc !

- Dạ.

.

.

.

'' hôm nay nương nương thật kì quặc mà ! Đã không tránh phạt mình mà còn trở nên ôn nhu , hiền dịu hơn bội lần ! '' Nàng vui vẻ hơn hẳn , nàng công chúa của vương quốc cuối cùng cũng thay đổi rồi ! Thật sự rất vui !

- Mạn Mạn ! Chị muốn đi tắm !

-Dạ ! Đợi em đi chuẩn bị nước rồi dìu Nương đi !

- Em gọi ta là tỷ tỷ cũng được !

- Mạn Mạn không dám ạ !

- Ngoan kìa ! Đây là tỷ tỷ nói đấy nhé !

- Dạ !

!

!

Mạn Mạn hân hoan rời đi chuẩn bị nước cho cô . Không quên khoe với các cung nữ trong cung gần đấy . Bạch Vũ Nhi ngồi uống tách trà nóng , ngồi nhớ lại kí ức của chủ nhân thân xác . Ngọc Hoa Nhi - 14 tuổi -công chúa Ngọc Hoa Quốc , thái tử phi của hoàng đế đời kế tiếp của Vân Lam Quốc . Tính tình chua ngoa đanh đá nhưng địa vị cao và nhan sắc mặn mà khó ai sánh kịp . Lòng dạ ác độc nhưng cha mẹ vẫn hết mực nuông chiều .

Tuy đã có hôn ước nhưng nàng thầm thương trộm nhớ hoàng đế đời kế tiếp của Vân Lam Quốc đã lâu nhưng ai lại yêu 1 người như cô kia ? Nếu không phải là công chúa của Ngọc Lan Quốc sợ mạng sống đã sớm đi từ lâu !

!

! Số cô đã tận ! Vậy bây giờ hãy để ta làm lại đi !

- Nương Nương ! Nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi ạ !

_Keng_

Cô chau mày , đặt tách trà xuống đĩa tạo âm thanh chói tai .

- Xin lỗi Tỷ Tỷ !

! Là muội sai !

- Tốt ! Muội Muội thật ngoan A !

Cô đứng dậy mỉm cười nhìn Mạn Mạn . Ở nơi xa lạ này có 1 người thân thật đỡ.

.

.

.

Đặc biệt Mạn Mạn tuy trông nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn đáng yêu . Sắc đẹp thật tuyệt với a ! Sau này chắc phải là đệ nhật mỹ nhân nha !

!

!

!

- Ưm.

.

.

.

Tỷ tỷ thích bộ nào ?

- Coi nào.

.

.

.

Oát đờ ? Cái đống quần áo màu chói chang này là cái gì vậy ? Cái đống trang sức nữa ? bà ta muốn đùa mình sao ! Thật đúng phong cách của những kẻ giàu làm cao ! Ghét ! Cô cố lục trong đống đồ ấy có bộ nào đơn giản chút không . Tìm hoài được 1 bộ duy nhất , nhưng thực sự quá ít ! Vũ Nhi chán nản nói :

- Em thích làm gì đống quần áo này thì làm ! Còn lại đưa cho chị vài bộ đơn giản chút ! Không thì chói muốn chết à !

- Tỷ ! Tỷ lúc nào cũng thích những bộ này mà !

- Xưa khác nay khác mà !

!

!

Cô bĩu môi , nũng nịu nói . Thật sự là cô không thích màu chói ! Những màu nhẹ nhàng , thuần khiết , tạo cảm giác thoải mái mới được ! Ồ ! Nhưng thực sự bộ váy ấy cũng thật đẹp ! Màu trắng thật thuần khiết ! Thêu trên váy là những bông hoa sen cùng với là sen , 2 màu đều theo chủ nghĩa màu nhạt nên rất hợp và nổi trên nền trắng ! Thực đẹp quá a !

- Trang sức thì sao hả tỷ ?

Cô thực cảm thấy chúng tuy rất đẹp nhưng chẳng thích hợp với cô ! Có lẽ chỉ cần chiếc trâm bạch ngọc này là được rồi ! Không phiền phức chi cho nặng người cả ! Lựa chọn của cô làm cho Mạn Mạn sửng sốt , có thực là nương nương hàng ngày đây không ?