*********Tâm sự con tác giả************
Ừ thì nhân có cmt mới cho truyện , tớ viết chương truyện này . Đang cực kì nản vì dạo gần đây cmt tìm hoài mà không thấy , lượt xem đang có chiều hướng '' tụt '' đi 1 cách rõ ràng ừ thì cho nên là tớ vẫn hi vọng các cậu sẽ ủng hộ tớ . Các bản nháp tớ viết từ chương 14-24 bỗng dưng '' biến mất '' cho nên là...
.
.
GOMEN !
!
!
!
!
!
Đồng thời tớ có nhận được nhận xét là lạm dụng quá nhiều từ hiện đại . À thì tớ cũng rất cố gắng chăm chút cho truyện nhưng mà tớ cũng không biết dùng những từ nào cho chuẩn thời ấy ( Nói đúng hơn là search không ra ) nên là đành dùng . Xin lỗi.
.
.
.
Giờ thì ta bắt đầu chương mới
*8* VÀO*8*
- Rốt cuộc.
.
.
Trốn đi đâu rồi ???
Lam Hải lòng không yên , biết tính Hoa Nhi '' ngây thơ '' là thế .
.
.
Nhưng mà , anh nhớ cái giọng nói trong trẻo ấy , cái nụ cười vô lo vô nghĩ ấy .
.
.
. Mạn Mạn ngồi bên anh mà cứ rơm rớm nước mắt , Vân Lam Quốc xôn xao nghe tin công chúa của Ngọc Hoa Quốc mất tích . Vui buồn đan xen , lo lắng lẫn sợ hãi , ừ thì Hoa Nhi công chúa kênh kiệu sớm gì cũng sẽ gặp phải quả báo , nay đã tới , có điều chuyện này mà đến tai hoàng đế của Ngọc Hoa Quốc , đất nước ắt khó tránh phải chiến tranh mà tận diệt !
!
!
.
.
.
- CÁI GÌ ??? CON DÁM ????
- Hoàng thượng !
! Xin hãy bình tĩnh !
!
!
!
!
!
Lão ta tức giận , nét mặt lộ rõ ra những sự bức bối , cây kiếm để bên trái treo trên tường có lẽ là vật sẽ lấy đi cuộc sống của Lam Phong . Nguyệt Tĩnh khẽ thoáng sự sợ hãi , đáng sợ quá.
.
.
Nhưng .
.
.
Hoàn toàn như những gì cô nghĩ . Giờ thực muốn cười phá lên vào cái khuôn mặt nghiêm túc của Lam Phong quá đi à.
.
.
Cô sử dụng những ngón tay mảnh khảnh của mình nắm chặt vào tay áo hắn , nép vào rồi nở nụ cười rợn tóc gáy . Không ai hay , không ai biết , kẻ thù nguy hiểm nhất của họ.
.
.
. không phải Lam Phong , không phải hoàng đế hay là hoàng hậu , mà là chính NGUYỆT TĨNH .
.
.
.
- Nàng nói coi ~ Ta phải phạt nàng thế nào đây ?
- CÁI ??!
?!
?!
#$*@#)$@#($)@$()@#($)@#($
- Thôi nào ~ Chứ giờ nàng làm loạn với cái thái độ của nàng ở buổi thiết triều . Chưa đáng phạt ?
- TẠI NGƯƠI !
!
! TA HẬN NGƯƠI !
!
! TA NÓI TA KHÔNG MUỐN RỒI MÀ !
!
!
- Rồi rồi.
.
.
Ta thua , nhưng thái độ nàng vẫn phải PHẠT !
!
!
!
- Hổng muốn !
!
!
Hoa Nhi phùng má , lấy tay đánh nhẹ vào người Khải Long hắn . Hắn cũng mặc kệ , mặc cho nàng đánh . Đoạn lại dỗ dành nàng .
- Ta phạt sau , nàng muốn ăn gì chưa
- CÓ !
! TA CÓ A !
!
!
!
- Vậy muốn ăn gì nào ?
- Ta đi đây ~~~~ BÁNH NGỌT ƠI ~~~~
- B.
.
.
Bánh ngọt ?
Khải Long vẫn chưa hiểu cái gì hết , '' Bánh ngọt '' là bánh cho đường không à ( Á đù :v ) .
.
.
. À hờ.
.
Cơ mà nàng ấy chạy đâu rồi ? Cơ mà còn xem tấu chương.
.
.
.
Còn Vân Hải Quốc , mất Hoa Nhi công chúa , hiển nhiên sẽ không được tha !
! Như vậy sẽ càng có cơ hội để hắn lên ngôi thống trị tất cả các nước nhờ Ngọc Hoa Quốc , đặc biệt hơn là còn có nàng ấy bên cạnh nữa.
.
.
.
Cơ mà nàng ta ấy , đã được ai '' hướng dẫn '' chưa mà chạy vậy nhỉ .
.
. Nếu mà lạc đến phòng người đó thì.
.
.
Oài , mệt rồi đây !
!
!
.
.
.
Vâng , nhãn tuệ của Khải Long quả thực sáng hơn đuốc !
! Hoa Nhi đã bị lạc thật . Cái tính '' thản nhiên '' vẫn chẳng đổi , đã mù đường lại còn như vậy , hết biết .
.
.
- Axx.
.
.
Biết vậy đã hỏi hắn rồi !
!
!
- Hừm , ai dám xâm phạm địa bàn của bổn vương ?
- Hả ?_Cô ngớ ra , tên con nít nhỏ hơn cả cô . Chắc tầm 11 ,
12 gì đó . Nói chung chung là bản tiểu thư đây lớn hơn nhiều !
!
!
- Tiện nữ to gan , không mau quỳ xuống ?'
- Hờ.
.
.
Thằng-nhóc-xấc-láo !
!
!
! CHẾT ĐÊ !
!
!
- TIỆN NỮ TO GAN !
!
! BỔN VƯƠNG NHẮC LẠI !
!
! MAU QUỲ XUỐNG !
! OÁI OÁi !
!
!
!
!
Cô nhổm hẳn dậy , tức ứa máu với cái tên mặt búng ra sữa này mất !
! CÁI ĐỒ DA MỀM !
!
! DA MỀM !
!
! DA MỀM !
!
!
!
!
!
! ( Tóm lại là giận cái này đúng không =)) ) Cơ mà , hắn nếu không mặc y phục nam với cái giọng đanh đanh ấy thì hẳn nàng đã cho hắn là con gái . Tóc màu đỏ sẫm , mắt cùng màu , da mềm mại , dáng người thon thả.
.
.
.
Thả nào người ta nói trai đẹp đã ít mà nó lại còn yêu nhau !
!
!
- Đệ của ta ~ Có thấy nàng ấy đâu không ?
Hoàn cảnh là sau một hồi vật lộn , giờ là hắn ta đang đè lên người nàng a ~ Thật đúng lúc ! Vừa chuẩn vào mắt Khải Long .
- C.
.
.
CA ca ???
- Tên đệ bố láo !
!
! Đệ đang làm gì nàng ấy hả ?
- Đâu có !
!
! Là ả tự.
.
.
- Ư.
.
.
.
Hoa Nhi nước mắt rơm rớm , làm bộ mình sắp bị tấn công .
.
.
Nấc nhẹ
- Ư.
.
.
Tại ta.
.
.
Lỡ đi qua.
.
.
Nói mấy điều không đúng.
.
.
.
.
.
.
- Hơ hơ hơ.
.
.
Đệ muốn vượt mặt ca mình đó hả ?? TA CÒN CHƯA LÀM ĐƯỢC NHƯ VẬY NỮA ?!
?!
?
- Ca.
.
.
Ca ???
Nàng ức ứa máu , cái tên biến thái ấy !
!
! Hất cái tên mặt búng ra vữa ấy ra , nàng đứng dậy đi đến chỗ Khải Long , đánh cái bốp vào mặt Khải Long không chút thương tiếc . Nhưng có vẻ hắn càng thêm thích thú chứ không biết chừa là gì !
!
! Còn cái tên ngồi bẹp dí ở dưới đất , hắn như hóa đá , ngồi bất động ở đấy 1 cục
- CA CA CỦA TA !
!
! CÔ LÀM TRÒ GÌ THẾ ?!
?!
!
- Đệ đệ ta vốn vậy rồi , nàng đánh thêm đi , ta ưng ~~~~
- TÊN BIẾN THÁI !
!
!
.
.
.
.
- Và đây là đệ của ta , Vương Khải Minh
- Minh Minh ~~~~~
- Con ả kia !
!
! Im đê !
!
!
- Thằng ranh hỗn láo !
!
!
Nàng bực tức đá cái '' cốp '' vào chân Khải Minh , tên chết tiệt . Cái đồ ranh con !
!
! XÌ !
!
!
!
- OÁI !
!
!
- Nàng cứ việc đập nó nếu nàng thích !
- Ca ca !
!
! CHU MI NGA !
!
!
!
- Im coi !
!
!
Hoa Nhi phụng phịu ra mặt , đoạn lại đưa đôi mắt lóng lánh của mình ngước nhìn Khải Long , hơi ngại nhưng cũng nói
- Khải Long , nói coi , yêu ta hay hắn hơn _Đoạn lại tiếp tục phụng phịu .
.
.
.
TRỜI ƠI !
!
! MOEEEEE !
!
!
!
!
- Tất nhiên là nàng _Khải Long không chút chần chừ trả lời nàng , để trái tim ai đó tan nát
- KHẢI LONG CA CA !
!
!
!
!
!
Khải Minh tủi thân , rúc mình vào trong xó giường , chùm chăn kín mít .
.
. Giống hệt nhỏ Trúc Linh , cơ mà bả có lẽ nào lại là.
.
.
.
.
Tí phải hỏi Sa Linh mới được !
!
!
- Thôi mà , ca cũng yêu đệ lắm
- Nhưng ứ bằng nhỏ kia.
.
.
.
- Ngoan nào .
.
.
Ngoan nào
Khải Long dỗ dành Khải Minh như dỗ đứa trẻ lên 3 . Hì , quả thực là thái tử cũng có những giây phút đáng yêu như vậy nhỉ ~ Nàng ta khẽ cười khúc khích . Khẽ nhẹ chuyển ánh mắt về phía cô . Cánh cửa sổ mở , nắng ấm áp rọi vào , màn cửa màu trắng tung bay làm nền cho nụ cười đáng yêu ấy khoe mình . Đẹp quá !
!
! Nàng ấy thực dễ thương mà .
.
.
.
.
.
.
.
. Nụ cười của nàng ấy , đẹp thật.
.
.
.
Đây là biểu cảm nàng thường dành cho tên thái tử Lam Phong kia sao ? Thực uổng phí mà .
Diễn biến tình hình của cô có vẻ khá ổn , nhưng về phần Vân Lam Quốc và Hoa Nhi Quốc thì thật không ổn chút nào .
.
.
.
- Tên khờ dại !
!
! Nếu con gái ta có chuyện gì thì cái đất nước ấy sẽ không bao giờ được tha thứ !
!
!
!
!
!
!
- Huhuhuhu.
.
.
.
- Thôi .
.
.
Nàng đừng quá đau buồn. Tên ấy ta sẽ hỏi cho ra lẽ !
!
!
- Chàng trẻ lại con gái cho thiếp !
! Thiếp đã can rồi mà !
!
! huhuhu,
.
.
.
.
- TÊN VÂN LAM TÔNG CHẾT TIỆT !
!
! TA SẼ GIẾT CHẾT HẮN !
!
!
Ngọc Hoa Thượng ( Cha của Ngọc Hoa Nhi ) và hoàng hậu Ngọc Mai Xuân ( Mẹ của Ngọc Hoa Nhi ) .
.
.
.
Đoạn lại nói đến Vân Lam Tông , lão lo lắng lắm !
!
! Cái đất nước này là mồ hôi nước mắt bao nhiêu thế hệ vương đời trước . Nay chỉ vì thằng con nghịch tử thay lòng đổi dạ giờ sẽ phải tiêu tan !
!
!
!
!
!
- Chàng.
.
.
.
- Không sao.
.
.
Sẽ không ai cản được ta với nàng bên nhau,
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cái gì mà bên nhau ? Nguyệt Tĩnh lén cười khẩy Lam Phong 1 cái . Thật ngu xuẩn !
! Cái thứ gọi là '' tình yêu '' tồn tại sao ? Thật ngu ngốc !
!
!
!
!
- Vâng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Mạn Mạn !
! Về !
!
!
- Nhưng.
.
.
Nhưng.
.
.
.
- Nghe ta!
!
! Ta với cô sẽ đi tìm nàng ấy !
!
!
!
- V.
.
.
Vâng.
.
.
ạ.
.
.
.
.
.
.
.