Hoa Nhi khoác nhẹ mình bộ váy màu trắng ánh nhẹ màu xanh xinh xắn . Vẻ yêu kiều , duyên dáng mà cũng vô cùng hút hồn . Bộ váy này là chính tay Khải Long hắn chọn . Như dự đoán ...
.
Thật sự rất hợp . Hắn nhẹ ửng hồng mặt , lòng như ấm áp . - Đáng yêu quá ta ~~ _Nàng vô tư nói rồi nâng nhẹ tà váy , mỉm cười đầy hồn nhiên
- Thích chứ ~ _Hắn hỏi
- Không ~ Vậy ngươi chuẩn bị cho ta về chưa ?_Nàng nhìn hắn , vẻ nghi ngờ lắm . Hắn chết cứng , giờ biết nói sao ?
- Ơ.
.
.
Ừm.
.
.
_Hắn lắp bắp , chết rồi ! Chết rồi !
! Không tốt chút nào !
!
!
Cô nhìn hắn , cũng tại cô ngốc đi tin lời hắn . Làm gì có chuyện ấy chứ .
.
. Cô nhìn hắn rồi bỏ đi một mạch trong lúc hắn còn đang '' mải '' nghĩ . Bỗng thấy nhớ nụ cười của Mạn Mạn , con tim cô lại thiếu vắng lạ lùng . Cô muốn được đi xuống con phố đông đúc người mà vẫn được vòng tay của Hải Nam ca bảo vệ .
.
. Vừa đi vừa nghĩ , cô lại lạc đến một nơi vô cùng xinh đẹp với những cây đào nở cả trong mùa đông màu hồng phớt đẹp lộng lẫy .
Vườn Thượng Uyển ( NGỰ UYỂN ?!
!
?! ) , nàng đưa nhẹ ánh mắt lên bầu trời trong xanh 1 màu .
,
,
,
Một cảm xúc quen thuộc nhói lên.
.
.
CHÁN !
!
!
! :D .
.
.
.
Phong cảnh nên thơ hữu tình,
,
,
- Hửm ? Là cô à ?_Một giọng nói quen thuộc cất trầm
- Ặc ! Tuấn Vương ? _Nàng giật mình ngó vội . Không ai khác , thân hình to cao vạm vỡ , không lẫn đi đâu được !
!
!
- Sao cô lại ở đây ? Ta tưởng cô phải ở cạnh Khải Long đại nhân ?_Hắn hỏi , rõ ràng hắn chẳng quan tâm đến cô , trong óc hắn đảm bảo chỉ có gã đấy !
- Oii cha ~~ Ta chuồn đấy ~ Giờ ngươi định làm sao ?_Nàng nói vẻ đùa giỡn
- Bắt cô về !
_Hắn nói rồi xách eo cô vác về phủ của hắn . Hắn vẻ giận dỗi lắm !
Cô được thả xuống đất thô bạo , Tuấn Vương hắn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả ! Khải Minh từ xa xa đã đến cửa phủ . Thấy cô ngồi bệt dưới đất thì giở nụ cười miệt thị đầy đáng ghét .
- Ồ da ~ Bị ca ta đuổi ra ngoài đến mức thảm vầy sao ?
- KHÔNG CÓ ĐÂU !
!
!
Nàng biện minh một cách vụng về rồi vội đứng lên , vào trong xách cổ tên Khải Long gằn giọng phát âm từng chữ một để tai hắn có thể nghe thật RÕ !
!
!
- NGƯỜI ĐÃ CHUẨN BỊ ĐƯA TA VỀ CHƯA ???!
_Nàng tức giận hỏi
- Ax.
.
.
Lại vấn đề này.
.
.
.
-Hắn đưa mắt đi chỗ khác
- Nói !
_ Nàng lấy tay bóp mạnh 2 má hắn
- Á !
!
! Á !
!
! ĐAU !
!
! ĐAU A !
!
! RỒI !
! RỒI !
!
!
! RỒI MÀ !
!
!
_Hắn hết đường lui nên cũng đã đành gọi người chuẩn bị . Có điều , để đảm bảo nàng là của hắn , hắn đưa 1 chiếc nhẫn bằng vàng khắc phượng ôm 1 viên ngọc màu xanh huyền ảo ra .
- ĐEO VÀO!
!
!
_Hắn nói lớn
- Không thích ! Không đeo !
!
!
_Nàng bướng bỉnh
Nàng đã đọc sách ở thư phòng và biết đây là chiếc nhẫn mà các chính phi của Thái Tử đeo làm tín vật định tình . Một khi đeo lên thì chỉ có cách hưu thư , sau đó để bên nam cởi nhẫn mới thoát !
CHẳng ai ngu mà lại tự lấy dây buộc mình cả ! Đeo nhẫn vào cũng tức là nàng đồng ý nhận hôn ước do thần ban cho . Vị thần mà tất cả các vương quốc tôn thờ - Sa Minh
Nghe nó la lá cái tên của Sa Linh nên nàng đôi lúc có phần nghi ngờ . Có lẽ nhỏ đã lừa nàng .
.
.
. Mà thôi kệ !
! Kệ !
! KỆ !
!
- Không đeo khỏi về !
!
- Không đưa ta vè tức ngươi thất hứa ! Thật chẳng đáng làm 1 đấng nam nhi ! Nam tử hán đâu mà chơi hèn dữ ! Dùng cả dụng cụ trói buộc người ta .
.
Bla.
.
Bla_CHiêu đả kích liên hoàn của nàng ta không ngờ lại có đất dụng nha !
- Được rồi ! Hứa với ta nàng về là được !
_Hắn nói vẻ rất nghiêm túc
- O.
.
Okey.
.
.
_Nàng nói , lần đầu nàng thấy hắn nghiêm túc vậy .
Hắn đau lòng lạ lùng , hắn phải đưa người con gái này về nơi ấy . Ở cạnh hắn lẽ nào không vui ? Nàng không thích Khải Long ta ở chỗ nào ? Nàng nói ta sẽ sửa ! Nàng muốn gì ta cũng sẽ chiều ! Vậy tại sao nàng vẫn nhất quyết quay về nơi ấy ? Hắn bâng khuâng lạ lùng , những thứ cảm giác khó đoán làm hắn đau , khó chịu khi nào mới chịu dừng ? Hắn ước sao căn bệnh '' tương tư '' này sớm khỏi . Trong tim lúc nào cũng nhói lên những cơn đau chết tiệt khi nàng ấy ở bên người khác .
'' Người ấy là ca ca của tôi mà '' hay '' Ngươi là gì của ta ?!
" .
.
.
Nàng vẫn luôn vô tình như thế . Bởi nàng chưa bao giờ để ý .
.
.
Nhịp tim đang đập loạn , lỗi nhịp , nhanh và mạnh của ta .
.
.
.
.
Nếu ta nói.
.
.
Những cảm xúc thật lòng này.
.
.
Người có quay lại , mỉm cười và ở lại bên ta.
.
.
Suốt cuộc đời này ?
.
.
.
Hắn đưa nàng ra khỏi thành , mặt mày tươi cười lắm mà có ai biết tim hắn đang đau ?Quặn thắt.
.
.
.
.
.
.
.
- Cám ơn nhá ~ 10 ngày sau ta sẽ về :D Nhớ chuẩn bị tiệc
- Về sớm đi con heo ~
- CHẾT TIỆT !
! NGƯƠI KHỐN NẠN AAAAAAA !
!
!
!
Hoa Nhi hét lớn , hắn cười vội . Đợi xe đi được một quãng thì không khí li biệt đầy vui tươi vội vàng kết thúc . Hắn ngoảnh mặt bước đi đến cung . Việc họp chiến lược xâm lược với Vân Lam Quốc . Lần này , đối tác kết hợp với hắn - Lan Lệ - cô công chúa bé nhỏ của Diệm Lan Quốc !
Nếu có thể bắt Lam Phong làm tù binh thì việc kết đôi với hắn và Lan Lệ sẽ quá dễ dàng !
.
.
.
- NƯƠNG VỀ !
!
! NƯƠNG VỀ RỒI !
!
!
!
TIếng gào to của tên lính chạy ập vào phòng Hoàng Thượng đang lo sốt vó thì vội vàng túm cổ áo , dí sát mặt hỏi
- AI ??
- Công cháu !
! Công cháu !
!
!
- Cháu cái * BEEP* !
!
! Công chúa Hoa Nhi hả ??!
?!
- VÂNG !
!
! VÂNG !
!
!
Hoàng Thượng vội vứt tên lính đó vào 1 xó , chạy ra để thẩm định ! Cuối cùng Vân Lam hắn cũng có lối thoát !
! GIờ việc cuối cùng là .
.
.
Hắn và con ả Nguyệt Tĩnh ! Chuyện đó thì cũng không khó ! Khó chỗ nào thì giờ cũng đã được giải quyết !
- Làm Phụ Vương lo lắng .
.
Buổi thiết triều đầy đủ bá quan văn võ , duy có Lam Phong , Lam Hải là vắng mặt ( Họ chưa hay tin ) .
Quần thần vừa cười vừa mếu , vừa xì xầm nói cô .
- Chuộc lỗi , tiểu nữ xinh đánh một khúc đàn .
.
.
.
.
.
- ĐƯợc được !
!
!
_Hoàng Thượng lão đã mê giọng hát trời ban đầy kiêu sa của nàng , điệu múa kiều diễm , quyến rũ hơn tất cả nữ nhân hắn từng gặp !
- Thanh âm tiểu nữ dạo gần đây không tốt , không xứng để ca .
.
.
Chỉ đàn .
.
.
Mong không chê trách .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Điệu nhạc nhẹ nhàng gảy lên , đẹp , uyển chuyển tựa như đóa sen thanh khiết giữa hồ nước vẩn đục đang thanh tẩy mọi thứ . Ôi chao ! Trên đời này còn có cả thứ âm thanh mị hoặc vậy nữa sao ? KHúc đàn vắng lặng tuyệt đẹp như chìm trong màn đêm , đưa cả thảy vào một giấc mộng tuyệt đẹp mang sắc màu dịu dàng . Chưa bao giờ thấy thứ thanh âm nào tuyệt mỹ như vậy ! Ngón tay nhỏ bé lướt nhẹ trên từng dây đàn , uyển chuyển , đầy điêu luyện . Trong khoảng thời gian như vậy mà cô đã tiến bộ quá nhiều ! Hoàng thượng đang mải mê ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nàng thì bị Hoàn Hậu nương nương véo cái điếng người .
Nàng cười khúc khích , nụ cười đẹp như nắng mai trong sương sớm .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
( NGẮN :D )