= Đoạn này là tác giả nói =
Trời ơi !
! Dạo này ta bận tối mặt mũi luôn nên không up được truyện đầy đủ nhưng chắc chắn ta sẽ cho bộ này FULL luôn >w< !
!
! Nên các '' độc giả '' nhớ bình luận ủng hộ nha !
!
!
~ Daisuki Mina-san !
!
! -
= Truyện tới !
! Truyện tới =
_Tích Tịch Tích Tịch =))) _
- Ca múa thì giỏi...
.
Đàn thì .
.
.
Chậc.
.
.
- Ahehe_Hoa Nhi cười trừ , đánh trống lảng câu nói của Lam Hải .
- Thôi !
!
!
Hôm nay nghỉ sớm !
!
!
- Ấu zè !
!
! Yêu ca ca quá !
!
!
_Nàng ta ôm lấy anh , sung sướng như vừa thoát khỏi ngục tù
- Ca ca nè
- Gì nữa ????_Cái nụ cười yêu ma này.
.
.
.
.
.
- Tối đi với muội đến hội thả đèn nha~~~~ _Nàng ta dùng ánh mắt thành khẩn .
- Hửm .
.
.
Lâu rồi ta cũng không đi . Cũng được
- Thế Lam Hải Ca ca đãi muội nhá ~~~
- Hờ.
.
.
Cô nương định mè nheo tôi à_Anh nhẹ cười rồi ngắt mũi nàng 1 cái
- Au !
!
! Au !
!
! Chứ không nũng ca thì giờ muội nũng ai ???
- Muội thật biết ăn vạ a !
!
!
Nàng ta chu môi , hai má phúng phính trông chỉ muốn chọt cho vài cái .
.
.
. Yêu quá !
! Muội càng nhìn càng thấy đáng yêu !
! Thật là biết cách để người ta phải si mê mà !
!
!
- Muội về trước nha !
!
!
- Được rồi.
.
.
Cẩn thận không ngã.
.
.
- Pupu.
.
Còn lâu !
!
! Oái !
!
!
!
Chưa dứt lời mà Hoa Nhi đã ngã , cả người tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu . Lam Hải không nhịn được lại dùng tay khẽ mỉm cười . Thật là !
!
!
- Xí !
!
!
! Chẳng qua là vấp chút thôi mà !
!
!
Nói rồi nàng ta đứng bật dậy , phủi phủi váy áo rồi giận dỗi bỏ đi .
- Hở ???
- Hả ???
- Sao ngươi lại ở đây ??
- Câu đó phải là ta hỏi mới đúng !
!
!
!
Oan gia !
!
! Thật đúng là Oan Gia mà !
!
!
! Sao Hoa Nhi ta xui xẻo đến mức phải gặp tên đáng ghét này nhỉ ??? Phải ! Không ai khác !
! Là hắn !
!
! Vân Lam Phong - phu quân bạc tình của '' Hoa Nhi '' . Bên cạnh hắn.
.
.
Oa !
!
! Thật đáng yêu nha !
!
! 1 cô nương mắt xanh màu lá , mái tóc thả xõa cùng tông màu mắt kia trông thật dịu dàng !
!
! Vừa nhìn thấy nàng , Nguyệt Tĩnh vội núp sau lưng Vân Lam Phong . Hắn ta khẽ xoa đầu cô rồi lại tức bực nói với nàng .
- Hừ !
! Ngươi cố tình đến phá rối ta ??
- Hở ???
- Ta nhấn lại !
! Ngươi đi chỗ khác !
!
!
- Tại sao ??_Mặt nàng ta cau lại , khóe miệng cứ giật giật
- Bởi vì chỗ này không phải nơi phù hợp với ngươi đâu ! Ngươi nên về phủ mà ôm đống trang sức kia ấy !
!
!
- Thế bộ côn đồ như ngươi thì được quyền đến ?
- Cô nói gì ????!
- Ta nói lại cho ngươi thông nhé !
!
! Côn đồ như ngươi thì được quyền đến ????
- Cô ??!
!
!
- Vẫn chưa thông nữa ???
Nguyệt Tĩnh thấy tình hình không được khả quan bèn giật giật áo Lam phong . Chàng chuyển ánh mắt lại , trở nên hiền hòa hơn vạn lần , rồi lại ấm áp mà nói :
- Được rồi . Nàng cứ đợi ta 1 chút nhé ??
- Hờ .
.
. Quả như ta nghĩ nhưng không ngờ người tình của ngươi cũng đáng yêu nhỉ ?
- Xinh hơn cô là được rồi !
!
- Hay thế này đi ?_Nàng ta tiến gần lại .
- Cô muốn hưu ngay bây giờ ??
- Sớm thì muộn !
!
! Còn bây giờ ta bắt cóc muội ấy đây !
!
!
- HẢ ??!
?!
!
!
Nháy mắt cái , Nguyệt Tĩnh vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong vòng tay của Hoa Nhi . Nàng ta bế bế nàng như đứa con nít ( Chị ấy rất khỏe ấy ạ !
! ) , miệng luôn mồm khen Nguyệt Tĩnh dễ thương .
- Cô chạm mạch hả ?? Trả Nguyệt Tĩnh cho ta !
!
!
- Lêu ~~~
Nguyệt Tĩnh còn ngơ ngác thì bị nàng ta bế 1 mạch về phủ . Đóng sầm cửa lại , Mạn mạn giật mình , nhìn cô gái mà nàng bế thì sửng sốt !
!
! Đây không phải là người hầu , không phải mấy nàng tiểu thư.
.
.
Chẳng lẽ ?? Người yêu của Lam Phong đại nhân ??????
- Muội pha trà dùm ta !
- D.
.
Dạ !
!
- Bảo Hải Dương ca ca làm hộ ta cái bánh lần trước há ?
- Vâng !
!
Mạn Mạn luôn tay làm 1 lúc mấy việc , chỉ chờ cô chạy ra ngoài . Hoa Nhi lập tức lên tiếng hỏi dịu dàng , mặc kệ cho người ở ngoài phủ đang giận dữ quát chửi mình .
- Ngọc Hoa Nhi , muội ?
- Lâm Nguyệt Tĩnh .
.
. Phải chăng tỷ có gì muốn hỏi _ Nguyệt Tĩnh thận trọng nói . Hoa Nhi vốn nổi danh tàn nhẫn , nếu phát hiện ra nàng là người tình của Lam Phong hẳn sẽ bị tru di cửu tộc mất thôi !
!
!
!
- Hì . Nguyệt Tĩnh muội có bị hắn bắt nạt không ???
- H.
.
Hắn ạ ?
- Là tên Lam Phong đáng ghét đó ấy _Vừa nói nàng vừa lười biếng nằm dài trên bàn , lấy tay mình đập nhẹ vào bàn .
- A.
.
Không.
.
.
.
Với muội anh ấy rất tốt .
.
.
- Thế thì tốt rồi !
!
! Như thế ta có thể hưu hắn mà không chút nghĩ ngợi . Nhưng còn muội ?
- Muội ??
- Nếu ta về Ngọc Hoa Quốc , 100% ta sẽ không nương tay với Vân Lam Quốc !
!
!
- Ơ ???
- Muội quên lần ta bị ám sát độc ???
- Vụ đấy .
.
.
.
- Muội làm đúng không ??
- Ơ ??_Nàng ta đơ người .
- Đúng không ??_Hoa Nhi dùng ánh mắt băng lãnh quét 1 lượt qua người của Nguyệt Tĩnh . Tài diễn kịch thật hay a !
!
! Chỉ tiếc qua không nổi mắt ta !
!
!
- T.
.
Tỷ mới gặp muội , muội cũng mới gặp tỷ mà !
! Hơn nữa , sao có thể chắc chắn là muội được _Nguyệt Tĩnh ngoan hiền nói , không để lộ thần sắc ngạc nhiên lẫn sợ hãi mà tiếp tục mỉm cười . Cố diễn tròn vai
- Haha !
!
! Đúng rồi !
!
! Coi như tỷ sai a ~~~_Nàng ta nhanh chóng thay đổi thái độ , khẽ lấy chiếc khăn tay màu hồng thêu hình những đóa hoa tường vi màu đỏ sẫm ma mị .
- Ô kìa.
.
.
Muội ra nhiều mồ hôi quá này ~~~_Hoa Nhi tiếp tục công kích Nguyệt Tĩnh . Muốn diễn ?? Được !
! Ta sẽ chiều cô !
! Ân ra ân !
! Oán ra oán !
!
! Nhờ cô mà ta mới được trọng sinh , nên ta cũng nên '' cám ơn '' chứ nhỉ ??? Ý đồ không nhỏ !
!
! Tham vọng chắc chắn còn lớn hơn những gì người bình thường nghĩ tới ! Coi như ta nợ Hoa Nhi 1 lần vì đã cho ta dùng thân xác , những ký ức của nàng ta mà sống tiếp . Dù ta không còn mẹ , cha , Trúc Linh nhưng ta vẫn có thể tiếp tục sống cùng '' mẫu thân , phụ thân '' .
.
. Kể cả bàn tay của Hoa Nhi đã dính máu của bao người vô tội , chắc chắn sẽ bị xử tội nơi âm phủ . Nhưng còn cô ??? Cô nghĩ cô đang làm gì ?? Cô giết hại ta - công chúa của Ngọc Hoa Quốc . Cô tưởng Vân Lam Quốc sẽ chịu được cơn thịnh nộ của đất nước ta ?? Nghe thật nực cười !
!
!
!
- Cám ơn tỷ .
.
_Nguyệt Tĩnh vẫn cố bình tâm .
- Nhưng ta có chút thắc mắc về kẻ dám sát hại ta ! Nếu nói về thù thì không ít người thù ta .
. Nhưng dám dùng thủ đoạn này thì không phải Mạn Mạn rồi.
.
.
Bởi không thì ta sớm chẳng toàn mạng được !
!
! . Ta không tin bọn gia nô dám làm vậy mà không có kẻ có địa vị chống tay !
!
!
!
- T.
.
Tỷ ?? Ý tỷ là ???
- Cho cô 1 tuần , nếu không nói sự thật thì ta sẽ cho bằng chứng !
- Xin tỷ đừng đùa t.
.
thế ??!
- Hừm . Rồi sẽ biết mà ~~~
Nàng ta đảo nhẹ ánh mắt , mỗi câu nói như 1 chưởng đả kích vào lòng của Nguyệt Tĩnh . Hừm.
.
.
Diễn nữa đi nào !
!
!
- Nguyệt Tĩnh !
!
!
- A !
!
! M.
.
Muội đi trước_Nguyệt Tĩnh viện cớ rồi chạy đi . Ha.
.
.
Càng ngày thấy càng thú vị a ~~~
- Ơ.
.
.
Tỷ ấy đi rồi ạ ??
- Ừm.
.
.
Mạn Mạn muội chuẩn bị cho ta đi tắm nha ~~ Ta mang đồ đến sau !
!
- Dạ !
!
!
Mạn mạn lại vội chạy đi , để khay bánh trên bàn .
- Chu mi nga ~~ Ngon quá !
!
!
Tín đồ bánh ngọt đây ~~ Nàng ta ăn liền 1 cái bánh rồi phẩy phẩy tay , lấy bộ váy màu tím sẫm thêu những đóa hoa sen hồng dịu . Trâm là chiếc trâm làm từ thạch anh tím quý hiếm . Ưm .
.
. Còn Mạn Mạn thì sao ta ??? Cô ngó ra ngoài , vừa đúng lúc có 1 người gia nô đi đến
- Tỷ gì gì kia ơi !
!
!
- Dạ ?? Thái tử phi gọi tôi ạ ????
- Ưm !
!
! Phiền tỷ chuẩn bị giùm em bộ quần áo cùng cỡ với Mạn mạn nhé . Cho màu nào nhẹ nhàng 1 chút ý !
!
!
- Dạ .
.
Dạ !
!
!
Chị ấy ừ ừ luôn miệng , thái tử phi kêu chị ta là tỷ . Có lẽ nào trúng độc xong thì thay đổi tính nết ?? Thậm chí còn rất đỗi trẻ con nữa , không còn điêu ngoa , kiêu ngạo như ngày nào ! Mạn Mạn thật tốt số !
! Được Hoa Nhi Thái Tử Phi chuẩn bị hẳn cho 1 bộ quần áo !
!
! Thật là phúc tổ 7 đời mà !
!
!
- Tỷ ơi !
!
! Chuẩn bị xong rồi _Vừa lúc Mạn Mạn chạy đến , may thay , nàng ta vẫn chưa nghe cuộc nói chuyện của cô
- Tới liền nè !
!
! _Lon ta lon ton như con chim non :v
_Tại chỗ tắm _
- Mạn Mạn muội vô với tỷ nha ~
- Ơ.
.
Dạ .
.
.
- Nhớ cởi quần áo tắm đó :v
- .
.
Ơ.
.
.
Rốt cuộc Mạn Mạn cũng vào cùng Hoa Nhi . Sau , thật vẫn đúng là cô bé 11 tuổi . Sau cái lớp gọi là gia nô thì Mạn Mạn cũng thật dễ thương . Da mịn màng , hồng hào , mắt to tròn màu nâu , tóc ngắn đến vai cùng màu .
- Hội thả đèn .
.
. Em đi cùng ta chứ ?
- Đấy là bổn phận của em .
.
.
.
- Lần này ta sẽ đi cùng Lam hải ca ca nữa . Muội không phiền chứ ??
- Dạ .
Lam Hải đại nhân ?? Không phải đại nhân rất ghét hội thả đèn sao ??? Chẳng lẽ ???
- Này .
.
.
. Nhắc đến Lam Hải ca ca thì ta thấy muội luôn có thần sắc rất lạ đấy !
- Ơ ?? Không đâu ạ !
!
- Phải ha , người mà muội muội của ta yêu là Hải Dương ca ca chứ há ??
- Tỷ thật là !
!
!
Hưm.
.
.
Dù không muốn nói.
.
.
Hải Dương ca ca lúc nào cũng vì muội.
.
.
Cũng tốt bụng .
.
.
Nhẹ nhàng.
.
.
.
Mạn Mạn thả hồn lên mây .
.
- Ê hê .
. Hải Dương ca ca tốt mã thế ~~ Sắp cưới được 1 cô dâu vừa tốt , dễ thương còn chăm chỉ nữa ~~
- Ư!
!
! _Mạn Mạn mặt đỏ bừng lên , cúi đầu xuống và chăm chăm chải mái tóc của Hoa Nhi . Mái tóc màu đen ánh tím huyền ảo .
.
.
.
- Muội thích Hải Dương ca ca chứ ??
- Ơ.
.
.
Mạn Mạn nghĩ Hoa Nhi lại đùa nên có chút xấu hổ , nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy.
.
.
.
.
Đôi mắt của Hoa Nhi đang nhìn đi đâu thế ?? Trầm buồn đền kì lạ.
.
.
Đôi khi chính ta tự hỏi.
.
.
Thứ gọi là tình là gì ?? Ý là chi ?? Hay chỉ là những cảm xúc nhất thời khiến mình si mê chìm đắm và đau khổ khi cái thứ '' ngọt ngào '' ấy biến mất.
.
.
.
Hoa càng đẹp thì độc tố càng không lường được.
.
.
. Nước trong veo với những cánh hoa hồng tinh tế , làn da nõn nà tiếp xúc nhẹ nhàng với đổ ấm vừa đủ .
.
.
. Khẽ nhắm mắt lại , Hoa Nhi thả hồn mình đi theo nước.
.
.
.