Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
Tiêu Hoà Đế sủng sốt mất một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần,
lúng túng nói:"Khanh Khanh,
hẳn là con chỉ nhầm đi?"
Lục Khanh đứng thẳng người:"Không có sai a phụ hoàng,
nhi nữ chính là muốn chọn chàng nha.
"
Tiêu Hoà Đế tức đến rung râu:"vớ vẩn,
hồ nháo!
"
Lục Khanh lại kì quái nói:"Không đúng a,
tiếp theo phụ hoàng không phải là nên hỏi Cửu Cửu,
à không,
Quân Diễm Cửu,
chàng có nguyện ý lấy ta không?"
Hô cả tên húy của y,
cả triều văn võ bá quan sôi nổi hít một ngụm khia lạnh.
Một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào nàng,
mang theo cảm giác áp bức vô hình.
Lục Khanh chớp chớp mắt nhìn y.
Còn chưa chờ Tiêu Hoà Đế mở miệng,
Quân Diễm Cửu từ từ nói,
giọng điệu không nhanh không chậm:"Thưa công chúa,
nô tài không muốn.
"
Nàng một chút cũng không tức giận,
cười tủm tỉm nhìn y,
giống như một bé tiểu hồ ly đang đánh giá con mồi của chính mình.
"Ngươi tự xưng là nô tài,
nô tài còn có đường lựa chọn sao?"Thanh âm nàng không lớn,
nhưng lại khí thế thập phần,
tư thái cao quý không thể phủ nhận.
Đó là khí chất trời sinh của đệ nhất công chúa hoàng tộc.
Mà phía đối diện,
nam nhân kia hung hăng trừng liếc nàng một cái.
Cả triều văn võ bá quan cảm thấy cả thế gian hư ảo,
ngẩng đầu một cái,
lại chạm phải Quân Diễm Cửu,
ánh mắt tựa hồ chứa dao.
"Công chúa,
này người đùa không vui.
"
Lục Khanh ngược lại nhìn về phía phụ hoàng.
"Phụ hoàng~"
"Hoàng nhi năm mười năm tuổi,
dùng kế làm Khương quốc lui binh,
phụ hoàng đã nói,
có thể đáp ứng hoàng nhi một điêù kiện,
không biết,
người có còn giữ lời hay không?"
Tiêu Hoà Đế nhìn nàng chằm chằm:"Tất nhiên là giữ lời.
"
Lục Khanh cười:"Hoàng nhi nay dùng điều kiện này,
đổi lấy ba năm của Quân Diễm Cửu,
để đại nhân chuyển vào Kiêu Dương điện của hoàng nhi,
phụ hoàng,
người có thể đáp ứng không?"
Tiêu Hoà Đế không ngờ tới:"Nhất định phải là Đốc Công đại nhân?"
"Đúng vậy.
"Trong mắt Lục Khanh có một tia sắc bén vô hình,
vô cùng kiên định.
Đời trước,
nàng dùng điều kiện này,
đổi lấy cơ hội tự ý lựa chọn phò mã,
làm Bắc quốc tai hoạ ngập trời.
Sau khi Tô Diệc Thừa trở thành tế tướng,
những sự việc trong tối mới dần dần lộ ra.
Thì ra,
vì liên thủ Khương Quốc hủy diệt Bắc Quốc,
hắn đã sớm trù tính nhiều năm.
Khi đạy đến đỉnh cao quyền lực,
hắn có thể một tay che trời,
khống chế thương nghiệp cả đế quốc.
Một đời này sống lại,
nàng phải tận dụng cơ hội này,
đổi lấy Cửu Cửu của nàng.
Chỉ cần nàng cùng Cửu Cửu liên thủ,
ba năm chỉ cần trong ba năm là đủ ép chết một Tô Diệc Thừa,
còn có Khương Quốc sau lưng hắn.
"Nhi nữ cảm thấy gần đây cơ thể suy nhược,
muốn cùng Đốc Công đại nhân học võ.
Dù sao Đốc Công đại nhân chính là đệ nhất cao thủ trong đế quốc.
Bản công chúa muốn dùng,
liền muốn dùng người tốt nhất.
"
Tiêu Hoà Đế nhìn vào ánh mắt nữ nhi bảo bối của mình,
lại nhìn sang Quân Diễm Cửu khuôn mặt căng thẳng,
thần sắc tái nhợt,
thầm nghĩ y chắc chắn ở chỗ nào đã đắc tội Khanh nhi.
Nữ nhi nhà mình muốn trút giận,
há có thể từ chối?
Vì vậy nói:"Được,
trẫm đồng ý đem Diễm Cửu tạm cho con mượn.
"
"Hoàng thượng!
!
"
Lục Khanh lập tức tạ ơn:"Đa tạ phụ hoàng!
"
Sau khi bãi triều,
Lục Khanh liền kéo tay Quân Diễm Cửu kéo về hướng điện công chúa,
trong lòng hân hoan nhảy nhót.
Phu quân a,
lần này đến lượt ta cướp chàng về!
Quân Diễm Cửu cúi đầu,
nhíu mày nhìn tay áo,
lãnh đạm cất lời:"Công chúa,
người vượt quá quy củ.
''
Giờ khắc này,
cả người y tản ra tia xa cách,
âm trầm.
Nhưng mà nàng là ai chứ,
là Khanh Khanh đọc vị hắn như một vị thần nha,
sao nàng không biết y chỉ là một con hổ giấy chỉ biết lạnh mặt chứ?Thế là trước mặt y,
ngọt ngào nhu thuận mà tiến tới.
"Cửu Cửu~,
ngài cứ đi theo lão phụ hoàng thúi của ta để làm gì a,
chi bằng theo ta,
ta cho ngài ăn uống no say,
vinh hoa phú quý!
".
Chính là người của nàng,
muốn chạy cũng đừng nghĩ tới!
"Cửu...
.
Cửu?"Y nhìn nàng với đôi mắt nguy hiểm.
Nàng vẫn như cũ,
cười đến ngọt ngào khả ái:"Bản công chúa cảm thấy nên xưng hô thâm mật một chút,
thế nào,
ngài không thích sao?"
Quân Diễm Cửu một mặt âm trầm lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm,
ý đồ muốn từ trên mặt nàng tìm được chút ý tứ.
Nàng không hề e dè nhìn lại,
trong đôi mắt sáng lấp lánh hằn sâu bóng hình y.
"Không thích.
"
Y biệt nữu rời mắt đi.
"Vậy bản công chúa ra lệnh cho ngài phải thích ^-^"Nàng nói với giọng điệu ra lệnh xen lẫn ý cười.
Quân Diễm Cửu tựa hồ có chút bối rối,
lắc lắc tay,
ý đồ đem móng vuốt nhỏ rút ra,
nhưng mà giây tiếp theo lại bị nàng dắt lấy,
y chấn kinh trong giây lát.
Tay áo y rộng,
hai người dắt tay cũng không quá rõ ràng,
y quay đầu,
đôi mắt sâu hàm chứa đầy kinh ngạc.
Nàng lại nhéo nhéo những ngón tay lạnh như ngọc của y:"Quân công công,
ta chóng mặt,
đi đứng có chút không vững,
ngài đỡ ta đi.
"
Quân Diễm Cửu vẫn mặt than như cũ,
bất quá hai tai lại không ý thức hiện lên một màu hồng nhạt.
Lúc này,
bỗng nhiên một tiếng "công chúa" vang lên.
Lục Khanh chuyển ánh mắt đến người trước mặt,
thân mình không tự giác run lên.
Tô Diệc Thừa cung kính đứng cách bọn họ phía trước không xa,
vái chào.
Lục Thanh cố gắng đè nén lửa giận phẫn uất trào lên trong lồng ngực,
trên mặt thản nhiên không hề lộ sơ hở.
"Tô đại nhân",
nàng cất giọng hô một tiếng,
trong đáy mắt chẳng hề lưu lại ý cười.
"Ngươi có việc?"
Quan bào xanh thanh nhã,
thoạt nhìn qua ôn nhu phong độ,
khiên cẩn như ngọc,
chỉ tiếc đẹp đến mấy cũng không che giấu được lòng dạ rắn rết,
tâm can đen đúa.
Nàng vĩnh viễn không thể quên,
kiếp trước nàng gả cho nam nhân trước mặt, bị nhốt trong phòng chứa củi hôi hám,
ngày ngày chỉ có thể giành ăn nửa bát cháo loãng với chó!
Đến tận khi tể tướng phủ chuyển đến nơi mới,
bọn hạ nhân mới nhớ ra nàng,
nàng đã đói trơ cả xương,
sau đó,
nàng bị hắn bán tới kỹ viện.
Tô Diệc Thừa thấp thoáng cảm thấy,
hôm nay,
ánh mắt nữ tử trước mắt có phần làm hắn e ngại.
"Thần nghe nói công chúa muốn học võ,
Tô mỗ cũng là có chút võ công,
có thể.
.
.
"
"Không cần.
"
Lục Khanh cười:"Đốc Công đại nhân đã đáp ứng ta,
sau này ngài ấy ở Kiêu Dương Điện cũng tiện bề tập luyện.
"
Quân Diễm Cửu:???
Y từ lúc nào đáp ứng ở Kiêu Dương Điện?
Tô Diệc Thừa chấn kinh.
Hắn chủ động quan tâm nàng,
nguyện ý dạy nàng,
chẳng phải nàng nên thụ sủng nhược kinh sao?Còn muốn một tên thái giám dạy võ công cái gì chứ??(ảo tưởng sức mạnh quá rồi cha nọi)
Lúc này,
hắn đánh ánh mắt sang phía Quân Diễm Cửu.
Y mặt không biểu tình,
thậm chí còn chẳng buồn bố thí cho hắn nửa cái liếc mắt.
Ánh mắt của Tô Diệc Thừa sắc như dao.
Hôm qua,
rõ ràng hắn nghe từ Kiêu Dương Điện,
chính công chúa nói muốn hôm nay đi năn nỉ phụ hoàng,
đem hắn làm phò mã,
như thế nào mà nay biến thành tên này?Hắn rốt cuộc cho công chúa ngốc nghếch uống canh mê hồn gì?
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Lục Khanh,
thần sắc ảm đạm,
làm ra bộ dạng bi thương.
"Như vậy cũng tốt,
nếu đã vậy,
Tô mỗ liền cáo lui trước.
"
"Được a.
"Lục Khanh cong khoé môi:"Quân công công,
chúng ta đi.
"
Nói xong,
nàng cùng Quân Diễm Cửu bước qua không tia lưu luyến,
bỏ lại Tô Diệc Thừa đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Tống tiễn được Tô Diệc Thừa đi xa,
tay nàng từ vạt áo y trượt dần xuống,
bắt được tay ngọc,
đan mười ngón tay vào nhau.
Ai đó lại một lần nữa cứng đờ.
"Công chúa"
"Bản công chúa choáng váng đầu óc,
đi không nổi".
Nàng giải thích.
Rốt cục cũng được gặp lại y,
nhịn xuống khát vọng nhào lên ôm hôn y,
Lục Khanh cảm thấy nắm tay là đủ kiềm chế lắm rồi!
Hiện tại có y ở bên cạnh,
nàng liền tràn đầy cảm giác an toàn,
càng có động lực tiến về phía trước.
Quân Diễm Cửu lén nhìn nàng,
y có thể cảm nhận được bàn tay bé nhỏ mềm mại,
ấm áp đang siết y thật chặt.
Đây là lần đầu tiên.
.
.
y nắm tay một cô gái.
"Cửu Cửu".
Không biết qua bao lâu,
nàng nhẹ nhàng gọi y:"Chúng ta đến nơi rồi.
"