Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
"Đừng chạy nữa,
Quân Diễm Cửu,
để ta xuống,
mau thả ta xuống,
ngươi chạy đi,
đi đi!
"
Chống lên chiếc lưng gầy guộc xương xẩu,
Lục Khanh nghẹn ngào kêu lên,
nhưng vừa mở miệng đã bị khói làm cho sặc đến nước mắt chảy ròng.
Hai tháng qua,
bệnh cũ của Quân Diễm Cửu tái phát,
ốm đến mức ngồi dậy cũng khó khăn,
mà giờ đây,
không biết y lấy đâu ra sức mạnh cõng nàng chạy xuyên qua vụ hoả hoạn.
"Đừng sợ,
Khanh Khanh,
ta sẽ không để nàng gặp chuyện đâu!
Ôm chặt ta!
"
Y nghiến răng,
gân xanh nổi đầy trên trán,
nhưng y vẫn an ủi nàng bằng giọng nói dịu dàng nhất,
mà trong lòng y chỉ có một ý nghĩ,
Khanh Khanh tuyệt đối không thể chết!
Lục Khanh run rẩy vòng tay ôm lấy cần cổ gầy guộc.
Quân Diễm Cửu,
một Cửu Thiên Tuế bất khả chiến bại,
người đã cướp lấy nàng về,
người yêu nàng sâu sắc và sẵn sàng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ nàng.
"khanh Khanh,
đừng chạy,
xin nàng,
tin tưởng ta một lần,
để ta lại có thể cưng chiều nàng như một công chúa...
.
"
Lục Khanh rưng rưng nước mắt gật đầu.
"Được,
ta hứa với ngươi!
Ngươi đừng nói nữa,
đừng nói nữa có được không!
"
"RẦM".
Đúng lúc này,
có một cây cột đổ xuống,
đập mạnh vào đầu y.
"Quân Diễm Cửu!
!
!
!
"
Cảm giác chua xót dần lan toả nơi đáy lòng.
Nàng,
từ khi nào nàng quan tâm hắn nhiều đến vậy?
"Bám chặt lấy ta.
"
Máu tươi làm mắt y mờ mịt,
càng mờ mịt,
y càng thêm liều mạng lao về phía trước.
Cuối cùng,
y cũng đưa được nàng ra khỏi viện.
Trong tích tắc,
y đổ gục xuống đất như một con diều đứt dây.
Máu tươi thẫm đẫm cả vạt áo phía trước,
nhìn qua thật doạ người.
"Quân Diễm Cửu!
!
Ngươi sao vậy,
ngươi làm sao vậy!
".
Lục Khanh nắm chặt tay hắn thất thanh gào khóc.
Đầu ngón tay run rẩy,
Quân Diễm Cửu lấy ra từ trong ngực một bọc vải đưa cho nàng.
"Bằng chứng về tội tạo phản của Tô Diệc Thừa được giấu trong phủ,
chính vì tiêu hủy những bằng chứng này mà Tô Diệc Thừa đã phóng hoả.
Khi bệnh cũ tái phát,
ta không thể dùng nội công của mình.
"
"Khanh Khanh.
.
.
đáng tiếc.
.
.
ta không thể tự mình biến nàng trở về làm công chúa.
"
"Ta thực luyến tiếc.
"
"Ta.
.
.
không đành lòng buông tay.
.
.
"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của y,
có tình yêu nồng đậm,
mãnh liệt cùng quyến luyến không buông.
Lục Khanh lắc đầu "không quan trọng,
đều không quan trọng mà,
chàng nhất định sẽ khỏi bệnh mà,
nhất định sẽ khoẻ lại!
"
Nàng bây giờ không cần gì hết,
chỉ cần y có thể khoẻ lại,
muốn sống bên y thật tốt,
thật vui vẻ.
Quân Diễm Cửu biết rằng thời gian chính mình không còn nhiều,
y nắm tay nàng,
hôn nàng thật sâu,
nhìn nàng chăm chú:"Khanh Khanh,
nếu có kiếp sau,
nàng vẫn gả cho ta,
được không?"
"Gả,
ta gả".
Lục Khanh dùng sức gật đầu.
Quân Diễm Cửu mãn ý nhếch khoé môi,
nhưng ánh mắt lại dần tan rã.
"phu quân!
phu quân!
!
!
".
Lục Khanh gào thét xé phổi,
đau đến tận tâm can.
Mười năm bên nhau,
đây là lần đầu tiên nàng gọi y là phu quân.
Nhưng tiếc là y vẫn là chưa kịp nghe,
vẫn là không thể nghe được.
Nàng vốn là công chúa tôn quý nhất Bắc Quốc,
được Tiêu Hoà Đế nâng như viên ngọc trong tay.
Chỉ vì quá yêu tên khốn Tô Diệc Thừa,
rơi vào kết cục diệt quốc,
phụ hoàng cùng các ca ca chết thảm.
Ngày đại hôn,
Tô Diệc Thừa ở trong hỉ yến hạ rượu độc,
diệt toàn tộc nàng,
hắn còn mua chuộc tướng quân trấn biên,
đại quân Khương quốc như vũ bão mà tràn vào.
Quân Bắc quốc liên tiếp bại trân,
bảy vị ca ca yêu thương nàng,
ba vị chết trong hỉ tiệc,
huynh trưởng nàng tử trên chiến trường,
bị loạn đao chém chết,
tam ca,
tứ ca bị bắt,
ngũ ca tự sát.
Khương Quốc nhanh chóng chiếm được lãnh thổ Bắc Quốc,
sửa quốc hiệu thành Khương.
Cả đất nước lâm nguy,
Tô Diệc Thừa lại cư nhiên trở thành tể tướng Khương Quốc.
Mà nàng,
một công chúa được cưng chiều từ nhỏ,
từ đầu tóc tinh xảo đến hoa văn trên đế giày,
lại trở thành công chúa vong quốc.
Tô Diệc Thừa bán nàng cho một kỹ viện,
là Quân Diễm Cửu đem nàng đoạt về,
giam nàng bên người.
Tuy được coi là phu nhân nhưng vì thân phận thái giám,
nàng luôn luôn chán ghét y,
chưa từng cùng y thân mật.
Nhưng giờ đây,
đối với y chỉ còn nỗi tiếc nuối và xót xa vô hạn.
Nàng ôm chặt thi thể y trong lòng mà gào khóc,
cả người run lẩy bẩy:"Quân Diễm Cửu,
nếu có kiếp sau,
ta sẽ đối xử tốt với chàng,
làm vợ chàng,
toàn tâm toàn ý yêu chàng.
"
"Còn Tô Diệc Thừa,
ta nhất định sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả,
băm thành trăm mảnh,
nghìn mảnh!
"
Lục Khanh nghiến răng nghiến lợi,
nắm chặt tơ lụa dính máu,
giây tiếp theo,
trước mắt tối sầm,
nàng hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại,
bên ngoài tràn ngập ánh sáng,
ngoài cửa sổ,
chim hoạ mi cất tiếng hót lay động lòng người.
Cửa sổ rộng mở,
rèm sa trắng theo gió ôn hoà đong đưa,
hương hoa thoang thoảng tràn vào làm lòng người vui vẻ thoải mái.
"Tiểu Thúy,
bây giờ là giờ nào?"
Nàng giống một con mèo lười dụi dụi mắt,
lẩm bẩm,
ngước mắt lên nhìn tiểu cung nữ nhướng mày trước mắt,
tựa hồ vô cùng quen thuộc.
Nàng ấy chưa chết?!
!
!
"Nga nhi?",
nàng hốt hoảng đứng dậy khỏi giường,
toàn thân run rẩy.
Nga nhi không phải là bị loạn đao chém chết rồi sao?Còn có,
nơi này,
thế nào lại giống tẩm cung khi nàng chưa xuất giá????
Nàng đột nhiên ngây ngẩn,
trong phút chốc mừng như điên,
đây.
.
.
.
đây chẳng phải là trọng sinh sao!
!
!
!
Nàng kéo tay Nga nhi:"Năm nay là năm nào?ngày mấy? Tháng mấy?"
Nga nhi kì kì quái quái nhìn nàng:"Công chúa của ta ơi,
hôm nay là sinh nhật thứ mười sáu của người,
kén rể a!
"
Lục Khanh:!
!
!
!
!
Tựa hồ như trái tim sắp rớt ra khỏi lồng ngực,
nàng thật không nghĩ đến,
không nghĩ đến ông trời lại trao nàng một cơ hội,
giúp nàng có thể ngăn cản bi kịch kiếp trước,
tự mình báo thù rửa hận!
Nàng vẫn là công chúa tôn quý nhất Bắc Quốc!
!
"Tô Diệc Thừa,
chống mắt lên coi ta làm sao để giết ngươi.
"
Nàng kích động đến cả thân thể run rẩy,
tay gắt gao nắm thành quyền,
nhanh chóng xỏ giày hướng kim điện chạy tới.
Kiếp trước,
nàng ở ngay lúc này lựa chọn phải tên cặn bã!
Một năm sau,
tên khốn đó cùng Khương Quốc nội ứng ngoại hợp,
ở hỉ yến độc chết ca ca nàng,
hủy diệt đất nước nàng!
Lúc này,
trên đại điện,
hoàng đế đang cùng chư thần bàn luận hôn sự của nàng.
Nàng hơi thở rối loạn,
lại nhẹ nhàng thở ra.
Vẫn tốt,
vẫn chưa muộn.
"Phụ hoàng,
không cần tuyển nữa,
Lục Khanh đã sớm tâm duyệt một người.
"
Nàng bước vào đại điện,
âm thanh trong trẻo,
tinh thần phấn chấn.
"Lục Khanh con,
nếu gả thì phải gả cho nam nhân ưu tú nhất thế gian này,
phụ hoàng,
nữ nhi muốn gả cho chàng!
"
Nghe vậy,
Tô Diệc Thừa cong khoé môi,
kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực.
Mà tay Lục Khanh lúc này lại chỉ ra xa,
chỉ chính người đứng bên Tiêu Hoà Đế,
một thân áo tím,
quyền thế ngập trời Đốc Công đại nhân,
danh xưng "Cửu Thiên Tuế" Quân Diễm Cửu.
Quân Diễm Cửu:?????
Quần thần:!
!
!
!
Tiêu Hoà Đế:????!
!
!
!
!