Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
Chương 1 - Chỉ Một Thái Giám Làm Phu Quân
Chương 2 - Công Chúa Trúng Tà Rồi?
Chương 3 - Đem Hắn Tế Trời
Chương 4 - Ăn Thịt Sao,Y Cũng Tưởng A...
Chương 5 - Ngài Không Bóp,Bản Công Chúa Liền Phạt Ngài
Chương 6 - Ta Đau, Rất Đau
Chương 7 - Ngài Gia Tài Bạc Triệu, Chỉ Tiếc, Thiếu Một Nữ Chủ Nhân
Chương 8 - Không Để Ý Hai Lạng Thịt Trên Người Ngài Có Hay Không
Chương 9 - Đời Này Của Quân Diễm Cửu, Cũng Chẳng Yêu Thầm Nàng
Chương 10 - Chúc Mừng Cửu Gia Thắng Được Tửu Lầu!
Chương 11 - Hầu Hạ Tốt Bản Công Chúa, Liền Có Tiền Thưởng
Chương 12 - Công Chúa Ngốc Đến Cún Con Còn Không Đánh Được, Nhất Định Không Phải Nàng
Chương 13 - Trứng Từ Trong Đá Tái Sinh
Chương 14 - Sau Khi Trọng Sinh, Công Chúa Từ Coi Tiền Như Rác Biến Thành Hà Tiện* Rồi
Chương 15 - Có " Cái Áo " Này, Nàng Có Thể Tùy Ý Làm Yêu
Chương 16 - Thần Tâm Duyệt Công Chúa
Chương 17 - Chẳng Lẽ... Vị Công Chúa Kia Thực Sự Đã Không Còn?
Chương 18 - Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật
Chương 19 - Ta Không Muốn Làm Chim Hoàng Yến Được Nuôi Trong Lồng
Chương 20 - Đi Con Đường Của Tra Nam, Làm Tra Nam Không Còn Đường Để Đi
Chương 21 - Đụng Đến Tửu Lầu Của Ta? Ai Dám?
Chương 22 - Công Chúa Giả Mạo Vừa Hỗn Xược Lại Tàn Nhẫn
Chương 23 - Tiểu " Hàng Giả " Này, Cầm Kỹ Còn Trên Cả Công Chúa?
Chương 24 - Nếu Không Phải, Đời Này, Bản Công Chúa Có Thể Sinh Cho Ngài Một Tiểu Hài Tử
Chương 25 - Công Chúa Cải Nam Trang Nhậm Chức Tướng Quân
Chương 26 - Mang Một Cái Lồng Sắt Tới, Nhốt Hắn Vào
Chương 27 - Muốn Khương Thù Trở Về? Mười Toà Thành Đổi Lấy
Chương 28 - Quả Không Hổ Danh Nữ Nhi Của Lục Chấn Hoa Ta
Chương 29 - Tên Điên Đâm Hắn Một Đao Vậy Mà Lại Là Một Nữ Nhân?
Chương 30 - Hoàng Thượng Mật Chỉ, Muốn Ngài Lấy Được Chân Tâm Công Chúa
Chương 31 - Nữ Nhân Kia Sớm Muộn Gì Cũng Sẽ Khóc Lóc Đòi Gả Cho Ta
Chương 32 - Chỉnh Chết Tên Tra Nam Phụ Bạc Kiếp Trước
Chương 33 - Ngây Người Ra Đó Làm Gì? Đánh Cho Ta!
Chương 34 - Chẳng Lẽ Trong Phân Có Độc?
Chương 35 - Không Bằng Để Cho Gạo Nấu Thành Cơm?
Chương 36 - Bị Muỗi Đốt, Muốn Thơm Thơm Một Cái
Chương 37 - Người Công Chúa Tâm Duyệt Vậy Mà Lại Là Khương Thù?
Chương 38 - Nàng Chính Là Nhóc Giả Mạo
Chương 39 - Ngọc Thể Công Chúa Nơi Nào Hắn Có Thể Xem?
Chương 40 - Người, Người Đâu, Mau Cứu Mạng!
Chương 41 - Chỉ Là, Cửu Cửu Sao Lại Xuất Hiện Ở Khu Tắm Nữ?
Chương 42 - Cửu Cửu, Làm Phò Mã Của Khanh Khanh Được Không?
Chương 43 - Tay Nàng, Từ Bụng Nhỏ Chậm Rãi Đi Xuống
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Cùng Tên Thái Giám Chết Bầm Kia Ôm Ôm Ấp Ấp, Hại Ông Tức Muốn Chết!
Chương 46 - Mang Theo Chiếm Hữu, Hôn Lên Môi Nàng
Chương 47 - Công Chúa Đa Mưu Túc Trí Tự Mình Truy Tìm Hung Thủ
Chương 48 - Đốc Công Đại Nhân Bán Manh Rồi!
Chương 49 - Ngài Rốt Cuộc Có Phải Thái Giám Không?
Chương 50 - Nếu Cả Hai Vị Thái Tử Đều Nằm Trong Tay Bản Công Chúa Thì Sao?
Chương 51 - Tâm Hắn Như Huyền Cầm, Khẽ Khàng Bị Gảy Lên
Chương 52 - Bản Công Chúa Chính Là Mê Sắc Không Mê Tiền
Chương 53 - Mặt Hắn Bị Hủy Rồi
Chương 54 - Quân Diễm Cửu Phải Chăng Chính Là Thái Tử Lưu Lạc Năm Đó?
Chương 55 - Ồ, Xem Ra Lời Đồn Trong Kinh Thành Đều Là Thật!
Chương 56 - Cả Đời Này Sẽ Không Có Nữ Nhân Nào Đối Với Nô Tài Lưu Luyến Không Buông
Chương 57 - Diễm Cửu, Trẫm Lệnh Ngươi Tìm Kiếm Khương Quốc Đại Hoàng Tử
Chương 58 - Lục Khanh! Ngươi Điên Rồi!
Chương 59 - Cửu Cửu, Ta Muốn Chàng
Chương 60 - Nàng Nguyện Đem Tất Cả Những Gì Mình Có, Đổi Lấy Một Đời Bên Gối Có Người
Chương 61 - Giữa Hai Chân Truyền Đến Một Trận Đau Nhức
Chương 62 - Công Chúa Lại Có Kế Hoạch Động Trời Gì Sao?
Chương 63 - Sao Có Thể Cần Một Tiểu Cô Nương Dỗ Dành?
Chương 64 - Ngài Có Thể Tắm Rửa, Ngâm Mình Một Lúc
Chương 65 - Tìm Được Hoàng Thái Tử Khương Quốc Rồi!
Chương 66 - Không Ổn Rồi! Khương Công Tử... Hắn... Hắn Hô Hấp Không Thông!
Chương 67 - Cạy Nhẹ Hàm Răng, Công Thành Chiếm Đất
Chương 68 - Đại Thái Giám Kia Vì Bảo Vệ Nàng Mà Chết
Chương 69 - Không Nghe Lời, Chỉ Có Đường Chết
Chương 70 - Không, Ngươi Chết Rồi
Chương 71 - Chưa Biết Chừng Bản Công Chúa Tương Lai Còn Có Thể Trở Thành Khương Hậu
Chương 72 - Ăn No Rồi Chẳng Phải Nên Làm Việc Có Ích Hơn Sao?
Chương 73 - Ta, Khương Noãn, Tới Đón Ca Ca Về Nhà
Chương 74 - Cửu Cửu, Nàng Ta Khi Dễ Ta!
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Ngươi Không Thành Thật
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Muốn, Nhốt Nàng Lại...
Chương 79 - Nghe Lời, Bản Công Chúa Cũng Không Nỡ Để Cửu Cửu Quỳ Gối
Chương 80 - Ngươi Đã Gặp Qua Nam Tử Nào Lớn Lên Đẹp Hơn Chàng Chưa?
Chương 81 - Không Thể Sinh Bảo Bảo, Vậy... Tính Phúc Của Ngươi Phải Làm Sao?
Chương 82 - Muội Sẽ Không Gả Xa Đâu, Cả Đời Cũng Không
Chương 83 - "Trói Lại? Không Sợ Sao?"
Chương 84 - Còn Chơi Trò Hôn Trộm?
Chương 85 - Công Chúa Muốn Giết Nô Tài Sao?
Chương 86 - "Ngài Chỉ Ỷ Vào Ta Sủng Ngài."
Chương 87 - Nếu Khanh Khanh Làm Tẩu Tử Của Muội, Muội Thấy Thế Nào?
Chương 88 - Đành Phải Để Ngươi...Không Thể Làm Nam Nhân
Chương 89 - "Bản Công Chúa Kiếp Trước Là Con La, Vậy Ngài Là Gì? Lừa Chắc?"
Chương 90 - "Cùng Ai?"
Chương 91 - Chỗ Đó Của Thái Tử Điện Hạ...Giống Với Thiếu Nữ Vừa Phát Dục
Chương 92 - Đồ Ăn Ấy Mà, Chờ Đến Khi Nuốt Rồi Cũng Không Moi Ra Được
Chương 93 - Ngoại Trừ Nàng Còn Có Ai Dám Leo Lên Đầu Bổn Đốc Công Ngồi?
Chương 94 - Thứ Lỗi, Công Chúa Điện Hạ, Đắc Tội Rồi
Chương 95 - Tiểu Cô Nương Thích Khóc Như Vậy, Nếu Hắn Đi Thật Thì Nàng Sẽ Lại Khóc Mất
Chương 96 - Tiểu Công Chúa Vì Hắn Phát Điên
Chương 97 - Nam Nhân Không Nhịn Được Bật Cười: "Là Nô Tài Tới Cưới Công Chúa."
Chương 98 - Thời Cơ Tốt Như Vậy, Sao Ta Có Thể Rời Đi?
Chương 99 - Công Chúa Không Thích Nô Tài Ôm Người Như Vậy?
Chương 100 - Vậy Nàng Ở Đây Chờ Cùng Cửu Cửu
Chương 101 - Giết Ở Đâu? Làm Sao Giết? Hử?
Chương 102 - Được Ân Sủng, Vui Mừng Đến Thế Ư?
Chương 103 - Không Đánh Ngươi Kêu Cha Khóc Mẹ Thì Tên Của Lục Triệt Ta Viết Ngược!
Chương 104 - Hắn Cười, Tháo Đai Lưng Nàng Xuống
Chương 105 - Khoảng Thời Gian Này, Khanh Cực Khổ Rồi
Chương 106 - Để Hai Người Cùng Nhau Trải Qua Một Đêm Vui Vẻ
Chương 107 - Lấy Khương Thù Đổi Lấy Quân Diễm Cửu?
Chương 108 - Xin Lỗi, Là Phụ Hoàng Kính Yêu Của Ngươi Sai Lầm Trước
Chương 109 - Nàng Muốn Đích Thân Đón Chàng Về
Chương 110 - Nàng Cũng Nhớ Ta Rồi, Lên Đường Thôi
Chương 111 - Ta Phạt Chàng Ăn Đậu Phộng, Tay Không Bắt Sâu Róm!
Chương 112 - Ăn Từ Từ Thôi, Cẩn Thận Nghẹn
Chương 113 - Công Chúa, Người Chỉ Thuộc Về Ta, Chỉ Thuộc Về Nô Tài Mà Thôi
Chương 114 - Này, Người Đánh Nhẹ Thôi, Con Sợ Đau
Chương 115 - Cửu Cửu À, Chàng Xem, Khương Hoàng Xin Lỗi Chàng Rồi Này
Chương 116 - Truyền Thái Y! Hoàng Thượng Ngất Xỉu Rồi!
"Quân bảo nghịch ngợm, chồng thỏ không nhốt nổi, nó thích đi nghịch đất mà gia thì thích sạch sẽ, còn đặc biệt sắp xếp một người chuyên đi theo dọn phân thỏ.
"
Lục Khanh khóe miệng giật giật.
Tiểu Phúc Tử lại tiếp tục nói: "Có một buổi sáng gia ngủ dậy phát hiện Quân Bảo bò lên giường, ở ngay cạnh gối đầu...
. Khụ khụ, công chúa, nếu đây không phải là thỏ của người, gia đã sớm băm nó cho chó ăn rồi.
"
Quân Diễm Cửu nhỏ giọng mắng: "Nhiều chuyện!
"
Lục Khanh không nhịn được cúi đầu cười trộm.
Kiếp trước cung Quân Diễm Cửu sống chung, nàng quá hiểu bệnh sạch sẽ của hắn có bao nhiêu biến thái. Cũng chẳng trách được muốn đem nó đi làm thịt thỏ cay.
Nàng bế Quân Bảo lên, cười tủm tỉm nói: "Ta mang Quân Bảo về, nếu ngài nhớ bé có thể qua thăm bất cứ lúc nào.
"
Nói xong nàng xoay người rời đi, vừa bế Quân Bảo vừa giơ tay ước lượng, tốt lắm, mới ở đây mấy ngày mà đã béo lên một vòng. Xem ra thức ăn ở đây thật sự không tồi.
Ôm Quân Bảo về Kiêu Dương Điện, Lục Khanh cũng lười ôm tiếp, đành thả xuống đất cho thỏ con tự do nhảy nhót. Quân Bảo lại dường như có linh khí, nhắm mắt theo đuôi nàng.
Lục Khanh ngồi xuống án thư, bưng ly trà lạnh nhấp một ngụm, hỏi Mạc Ly bên cạnh.
"Gần đây trên triều thế nào rồi?"
Mạc Ly đáp: "Mấy ngày gần đây Tô Diệc Thừa đều cáo bệnh ở nhà. Nhưng dạo này phía nam xảy ra thiên tai, hoàng thượng triệu gấp hắn thượng triều, hắn không thể không đi nên đành đeo một chiếc mặt nạ che đi.
"
Lục Khanh đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Tốt lắm, bản công chúa sao có thể không đi gặp mặt hắn chứ. Để ta xem gương mặt tuấn tú trước kia giờ biến thành cái dạng gì rồi.
"
Kiếp trước đêm tân hôn nàng bị hắn nhốt vào tròng chứa củi. Khoảng thời gian đó Khương quốc vừa mới công chiếm Bắc quốc, tên chó đó bận tối mặt mũi, đã sớm quên phòng chứa củi vẫn còn chứa một người.
Vì để bản thân không đói chết, nàng phải tranh giành cơm thừa với chó săn của hắn.
Chờ khi hắn nhớ ra nàng đã đói đến ngất.
Khi nàng bị đưa tới trước mặt hắn, hắn đang ôm vài ba nữ tử hưởng thụ, ăn mặc sang trọng, ngạo nghễ nhìn nàng, gương mặt như tạc kia vẫn đẹp đẽ như cũ.
Càng châm chọc hơn là trên người nàng vẫn là bộ hỉ phục đỏ thẫm hôm đó, rách rưới dơ dáy.
Hắn ta nhìn nàng tràn ngập ghét bỏ, môi mỏng mấp máy, phân phó đám hạ nhân: "Đánh gãy chân ả, đem bán.
"
Lúc ấy Lục Khanh hận hắn thấu xương, cắn chặt răng đến nỗi cả miệng đầy mùi máu tươi.
Nàng hận! Nếu còn sức lực đứng lên nàng sẽ xông đến cào nát mặt hắn!
Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại nàng vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là nỗi thống hận đó cuối cùng lại biến thành ý cười trên mặt.
Bởi vì nàng rốt cuộc cũng có thể thấy bản mặt ghê tởm của hắn.
Nàng tủm tỉm đứng dậy, muốn xem thảm cảnh của Tô Diệc Thừa. Đúng lúc này có một cung nhân tiến vào, đưa cho Lục Khanh một mẩu giấy.
"Công chúa, đây là Tô đại nhân bí mật căn dặn nô tỳ đưa cho người.
" Vừa nói nàng ta vừa nháy mắt ra hiệu.
Lục Khanh nhận ra đây là A Thanh - một trong mấy cung nhân bị Khương Thù "mua chuộc".
Nàng nhìn thoáng qua mẩu giấy, còn dụng tâm bắt chước bút tích Tô Diệc Thừa.
Cung nữ đưa lưng về phía cửa sổ, cố gắng nhịn cười.
Lục Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng người lén lút. Tuy đã cố nấp sau cửa sổ nhưng vẫn lộ ra một đoạn trâm.
Haha, kia chẳng phải là Khương Thù sao?
Lục Khanh nhếch môi, hiểu được "ý tốt" của Khương Thù.
Giả danh Tô Diệc Thừa hẹn nàng ra kỳ thật là muốn cho nàng thấy bộ dạng hủy dung của Tô Diệc Thừa?
"Thật vậy sao? Tô đại nhân thật sự hẹn bản công chúa sao?"
Lục Khanh cố ý dùng giọng nói có chút kích động, hướng cửa sổ nói.
A Thanh nói: "Mẩu giấy này là đích thân Tô đại nhân giao cho nô tỳ.
"
"Được, bản công chúa qua liền.
"
Lục Khanh thong thả đứng dậy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Khanh khí phách hiên ngang đi về hướng Ngự Thư Phòng.
Tô Diệc Thừa bây giờ vào cung luôn đeo mặt nạ, Khương Thù đã sớm sắp xếp, chờ đến khi hai người đụng mặt cắt đứt dây đeo của hắn.
Thời gian tính toán vừa chuẩn, ngay khi Lục Khanh sắp đến, Tô Diệc Thừa cùng một số đại thần cùng bước ra từ Ngự Thư Phòng.
Lục Khanh đứng dưới bậc thềm, đối mặt cùng đám người.
"Công chúa.
"
Mấy đại thần đó nhìn thấy Lục Khanh nhất loạt hành lễ.
Lục Khanh chắp tay sau lưng, hếch cằm nói miễn lễ.
Tô Diệc Thừa mang một khối mặt nạ bạc, ánh mắt né tránh.
Lục Khanh giương giọng, thoải mái nói: "Bản công chúa nhận được một mẩu giấy Tô đại nhân gửi ngỏ ý muốn gặp bản công chúa, không biết các vị đây có từng gặp qua Tô đại nhân?"
Chúng thần sôi nổi liếc nhìn Tô Diệc Thừa đang mang mặ nạ.
Lục Khanh còn chưa dứt lời, lúc này một đội thị vệ vội vàng hét lớn: "Có thích khách! Bắt thích khách!
"
Đám thị vệ dừng lại trước mặt Tô Diệc Thừa.
Thống lĩnh thị vệ mở miệng: "Vị đại nhân này, mời tháo mặt nạ xuống.
"
Trước mặt là Lục Khanh cùng các vị đại thần, Tô Diệc Thừa sao có thể tháo mặt nạ để lộ gương mặt xấu xí?"
Tô Diệc Thừa trầm giọng nói: "Bản quan là tam phẩm vệ úy Tô Diệc Thừa, chư vị ở đây đều có thể làm chứng.
"
Chúng thần thay nhau phụ hoạ: "Đúng đúng, ngài ấy chính là Tô đại nhân.
"
Chỉ là thống lĩnh thị vệ không hề dao động, nhắc lại: "Mời ngài tháo mặt nạ xuống!
"
Lông mày giật giật, đôi mắt đào hoa cũng hơi híp lại.
Hắn ưỡn ngực: "Ngươi không nghe rõ sao? Bản quan nói bản quan chính là tam phẩm vệ úy Tô Diệc Thừa.
"
Dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên "vèo" một tiếng bay đến, cắt đứt dây cố định mặt nạ làm nó rơi xuống đất.
Tô Diệc Thừa như bị tát một bạt tai, biểu cảm kinh ngạc cùng toàn bộ lở loét mụn nhọt lộ ra trước mắt.
Người bắn tên ngồi trên con ngựa chiến, là nhất phẩm thị vệ, Tô Võ. Đây là người duy nhất được cưỡi ngựa trong hoàng cung.
Tô Võ nheo mắt nhìn chằm chằm hắn ta, nhìn hồi lâu mới nhận ra người trước mặt, chắp tay: "Tô đại nhân, vì bảo vệ an nguy hoàng thất, đắc tội.
"
Nói xong cũng không hề có ý hổ thẹn, cưỡi ngựa rời đi.
Mấy vị đại thần bên cạnh bị cảnh vừa rồi doạ sợ ngây người, thần sắc phức tạp nhìn mặt Tô Diệc Thừa.
Tất cả âm thầm kinh ngạc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Tô đại nhân làm sao lại biến thành không thể nhận ra rồi?
Ồ hố, xem ra lời đồn trong kinh thành đều là thật!
Tô đại nhân sau khi ngủ với ả kỹ nữ kia cũng bị nhiễm mụn rồi!
Lục Khanh thưởng thức bản mặt buồn nôn kia, trọng lòng vô cùng khoái chí.
Tô Diệc Thừa ơi là Tô Diệc Thừa, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tô Diệc Thừa lúc này mới nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt Lục Khanh, đồng tử hắn co rút dữ dội.