Hai người trở về từ biệt thự trên núi chưa được một tuần, cậu lại nghe Hoắc Thần nói mình phải đi công tác, chậm thì một tháng mới xong.
Cậu được anh ôm trong lòng, nghe như sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ. Sau khi tiếp nhận được thông tin, cậu giả vờ như không có chuyện gì, tươi cười quấn lấy Hoắc Thần.
Ngày đầu tiên, cậu vẫn cư xử như hàng ngày, không có gì khác biệt.
Ngày thứ hai, cậu một khóc hai nháo muốn đi theo Hoắc Thần cho bằng được.
"Anh đưa em đi cùng đi!
"
"Không được, ở đó bây giờ còn lạnh hơn bên đây, em chịu nổi không hả?" Hoắc Thần vừa xếp đồ vào vali, vừa nhìn cậu nói.
"Em chịu được mà!
" Cậu nhìn cái vali, rồi nhìn Hoắc Thần đang loay hoay lấy quần áo. Hai tay đem đống đồ anh vừa xếp vào để ra ngoài, còn mình thì ngồi vào trong
" Hay anh đóng gói em theo đi!
" 6
Anh trở lại chỗ giường ngủ, chỉ thấy cậu rưng rưng ngồi trong vali hành lý của mình, đồ mình xếp vào thì nằm gọn bên ngoài. Hoắc Thần tức đến bật cười " Em làm vậy rồi quần áo đâu anh mặc, hửm?"
"Đem theo một cái vali nữa...
.
"
"Anh sẽ làm xong nhanh rồi về mà!
" Hoắc Thần ôm cậu ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng vỗ về " Mỗi ngày anh sẽ gọi video về cho em, chịu không?"
"Hông thích!
" Cậu nắm chặt cổ áo anh, không nhịn được rơi nước mắt, cứ như sợ Hoắc Thần sẽ đột nhiên đi mất mà ôm chặt lấy anh.
Hoắc Thần bất lực bị cậu bám cứng nhắc "Sao lại dính người như vậy, hửm?" Hai tay anh ôm mặt cậu lên nhìn, hôn nhẹ lên môi cậu.
"Bé yêu.
.
.
.
"
"Em không nghe đâu!
" Cậu đưa tay bịt tai mình lại.
"Anh vẫn chưa nói gì mà.
.
.
không muốn nghe thật sao?"
"Không nghe!
"
Hoắc Thần cười cười, mút lấy môi cậu "'Một tháng, sau một tháng mà anh chưa về thì em có thể qua đó!
"
".
.
.
" Cậu thút thít, cái đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ, rồi đưa hai ngón tay lên trước mặt anh "Hai tuần!
"
".
.
.
"
"Không thì cho em đi theo!
"
Hoắc Thần lại kéo dài thời gian "Ba tuần!
"
"Hai tuần, không được mặc cả!
"
Anh bất đắc dĩ ngoắt tay hứa với cậu, sau đó mới tiếp tục làm việc của mình, nhưng tâm trí đã bị ánh mắt đáng thương của cậu kéo đi mất.
Ngày thứ ba, sáng sớm cậu đã chạy theo anh ra sân bay. Giây trước còn cười nói tạm biệt với Hoắc Thần, giây sau khi quay lưng lại với anh nụ cười trên môi cũng vụt tắt.
Mới trôi qua có mấy ngày mà cậu đã nhớ Hoắc Thần không chịu được, lúc nào cũng buồn bã, ủ rũ lúc nói chuyện điện thoại với anh mới vui vẻ lên một chút. Kiên trì chờ đợi đúng hai tuần, cậu chuẩn bị sang tìm anh thì đã bị chặn lại ở cửa.
"Không đến ôm anh sao?" Hoắc Thần đứng chắn trước mặt cậu, mỉm cười dang rộng hai cánh tay chờ cậu lao vào lòng mình.
Cậu bất ngờ đứng im một lúc mới nhào vào lòng Hoắc Thần, được anh bế vào trong.
"Anh làm xong việc rồi sao?!
"
Hoắc Thần sưởi ấm hai bàn tay cậu, hơi nhỏ giọng "Vẫn chưa.
.
. Vì nhớ cục cưng nên anh mới nhân lúc rảnh rỗi để trở về nè!
" Anh âu yếm hôn lên khóe mắt cậu, hiếm khi lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
Cậu hơi bất mãn, nhưng nhìn anh thì thấy lòng ẩn ẩn đau "Hay anh nghỉ ngơi một chút đi!
"
"Ừm, bé yêu để anh ôm em ngủ một lúc được không?"
Cậu gật đầu, cùng Hoắc Thần về phòng ngủ, ngoan ngoãn để anh ôm mình. Hoắc Thần ngủ một mạch đến chiều mới giật mình tỉnh dậy, sau đó anh lại bắt đầu họp trực tuyến.
Cậu ở một bên lặng lẽ đưa máy chụp vài tấm hình, vừa chụp vừa ngắm say mê. Trong lòng thầm cảm thán, câu nói 'đàn ông thu hút nhất là khi tập trung làm việc' quả thật không sai.
Hoắc Thần ăn cùng cậu một bữa cơm, lại ở cùng cậu thêm một buổi tối. Sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, anh đã rời đi từ lâu, hơi ấm chỗ anh năm bên cạnh cũng không còn.
Cậu lại trở về dáng vẻ ủ rũ trước đó, đột nhiên Mộc Nhu Nhi gọi điện thoại đến nói mình có chuyện vui muốn thông báo cho cậu.
(Chị có thai rồi!
]
"Hả?.
.
.
Là thật sao?" Cậu mở to mắt ngạc nhiên, cong khóe môi nói 'chúc mừng' cô. Một tấm ảnh siêu âm được gửi vào điện thoại, tấm hình trắng đen vẫn chưa thấy rõ hình hài em bé.
(Bác sĩ nói là hơn hai tuần rồi, em nhìn xem có giống hạt đậu không!
)
(Chị còn tính kêu là Đậu Đậu, nhưng mà Thanh Phong lại không chịu, nói cái tên đó xấu.
.
.
)
Cậu nghe Mộc Nhu Nhi kể về chuyện vui của mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm hình siêu âm.
Cậu tự hỏi nếu mình và Hoắc Thần có con thì đứa bé sẽ trông như thế nào, chắc cũng sẽ đẹp trai, tài giỏi như anh.
.
. Chuyện đàn ông có thể sinh con hiện tại đã là chuyện bình thường, nhưng vẫn chỉ có một số ít người có khả năng đó.
Cậu nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng người nào đó nói, Mộc Nhu Nhi theo đó cũng kết thúc cuộc gọi.
(Vậy thôi nha Nhiên Nhiên, hôm nào rảnh chị lại đến chơi với em.
.
.
]
Ngả lưng lên chiếc giường rộng lớn, cậu bấm gọi cho Hoắc Thần. Tiếng chuông vừa reo không lâu thì giọng anh đã vang lên.
(Sao vậy cục cưng?)
"Chồng ơi, em nhớ anh.
.
.
" Cậu ngại ngùng vùi mặt vào gối, giọng hơi nhỏ "Muốn nghe giọng anh!
"