Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 517,971
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Trọng Sinh
     
     

Sau khi nói chuyện với Thiên Bảo xong cô đã đến bệnh viện , vừa đẩy cửa bước vào cô liền thấy hắn đang uy nghiêm ngồi trên giường bệnh , bên cạnh là một người con trai khác . Nhìn vào cô sau đó cung kính với hắn rồi lui ra . Cô có thể nhận ra người con trai này , hắn là Lưu Nhân , thuộc hạ thân cận và là thư kí của Hoàng Phong ...

. Cô đặt giỏ trái cây xuống sau đó quay qua hắn định nói gì thì thấy gương mặt yêu nghiệt âm trầm . Đôi mắt đỏ liếc nhẹ qua cô khiến cô run lên

" C.

.

. Có gì sao .

.

. ? "

" Đi đâu ? "

Tiếng nói lạnh lẽo khiến cô sợ hãi

" Có hẹn .

.

. với bạn "

" Bạn ? "

Hắn nhếch mài lên nhìn cô , cô sợ hãi cười gượng

" Anh .

.

. anh có đói không ? Hay để em đi mua cháo cho anh "

" Nấu "

" Dạ ? "

Hắn không nói lại mà chỉ lạnh lẽo nhìn cô , cô hoảng hốt đi vào phòng bếp . Vì đây là phòng bệnh Vip nên mọi thứ đều đầy đủ .

.

.

Hắn thấy cô bước vào nhưng vẫn nhìn cô , sự tức giận trong đôi mắt càng hiện rõ . Hắn liếc về ngăn tủ vẫn còn hơi hé ra . Trong đó là cả một sấp hình cô và Thiên Bảo cười nói vui vẻ vào sáng sớm . Vươn tay đẩy mạnh tủ thật kính

Cô nghe được tiếng đọng liền giật mình không dám xoay lại , từng là vợ chồng nên cô biết hắn đang tức giận . Nhưng chưa thấy hắn đáng sợ như thế này .

.

.

Khoảng 15' sau cô bước ra với chiếc tạp dề , trên tay là cái mâm nhỏ đựng ly sữa và tô cháo nóng hổi vẫn còn nghi ngút khói . Hắn nhẹ nhìn qua sau đó ngồi thẳng dậy cầm lấy tô cháo mút ăn , cô cởi bỏ tạp dề sau đó ngồi bên cạnh gọt trái cây

Hắn đưa muỗng cháo vào miệng , cảm nhận hương vị ngọt ngào quen thuộc mà hắn nhớ nhung . Sau đó lạnh lùng lên tiếng

" Tôi không biết em biết nấu ăn đó "

Cô bỗng sững sờ dừng lại , đúng vậy nhỉ . Lúc trước khi trở thành vợ hắn cô mới nấu ăn , và cô luôn chờ cơm hắn . Cô đã vì hắn mà học , nhưng những ngày tháng đó hắn rất ít khi về nhà , mâm cơm lạnh ngắt chỉ có một mình cô . Nếu có , hắn cũng chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đi .

.

. Ha ! Lần này cô lại nấu cho hắn một lần nữa .

.

. Cả đời cô chỉ nấu cho hắn ăn , vì hắn mà cố gắng , nhưng .

.

. hắn lại xem đó như rác rưởi .

.

.

Hắn lặng lẽ nhìn sự sững sốt của cô , xem ra hắn đã đúng . Cô đã trọng sinh , và cô đang muốn rời xa hắn . Nhìn vào tô cháo mà lòng hắn nhói lên , hắn đã khiến cô tổn thương như thế nào vậy .

.

.

" Em .

.

. em học "

" Học làm gì ? "

" À thì ! .

.

. Giải trí "

" Xem ra rất rảnh rỗi ? "

Rảnh rỗi đến mức đi uống cà phê với người đàn ông khác .

.

.

" Không có ! Em chỉ học chơi thôi .

.

. "

Cô tiếp tục gọt trái cây , hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt . Hắn ăn hết sau đó cầm ly sữa lên uống , nhìn thấy cô đang gọt trái cây mà tức giận

" Bỏ xuống "

" Hử ? Em gọt gần xong rồi "

" Tôi kêu bỏ xuống "

" .

.

.

. Vâng .

.

. "

Cô ngoan ngoãn bỏ xuống , sau đó ngồi ngây ngắn . Hắn nắm lấy tay cô dựt qua xem xét , sau đó buông ra lạnh lùng

" Cấm đụng vào mấy thứ đó "

" .

.

. Dạ .

.

. "

Cô gượng gạo cười

" Sau này không được nấu ăn cho bất kì ai .

.

. "

" .

.

. ?? "

" Nghe chưa .

.

. "

" Nghe .

.

. "

Hắn nhìn vào cô , đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô . Cô lạnh nhạt nhìn hắn , nhưng không hiểu sao trái tim cô lại đau lên . Trong đầu cô xuất hiện hình ảnh hắn nhìn cô bằng sự khinh bỉ . Đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp ấy lạnh lẽo và chán ghét cô . Nơi đáy mắt cô xẹt qua sự sợ hãi cùng cực , dù rất nhanh hắn vẫn có thể nắm bắt .

.

. Không nhìn cô nữa mà quay đi

" Em quen Âu Dương Thiên Bảo ? "

" Thiên Bảo sao ? Phải "

" Gọi thân mật quá nhỉ ? "

Hắn lạnh lùng liếc nhẹ cô

" Hử ?? "

" Em .

.

. "

Bỗng nhiên hắn tức giận khiến cô khó hiểu

" Anh sao vậy ? Thiên Bảo đã giúp em rất nhiều "

" Giúp ? Ha ! Một tên cáo già , đừng qua lại với hắn nữa "

" Anh nói vậy là có ý gì " Cô khó chịu nheo mài nhìn hắn

Hắn thấy vậy liền trầm mặc , đôi mắt đầy sát khí . Bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh . Cô cảm nhận được xung quanh lạnh lẽo liền sợ hãi

" Vì một tên xa lạ mà em khó chịu với tôi ? "

Cảm giác lúc này của cô là sao chứ ? Tại sao hắn lại lạnh lùng như vậy ? Giống như .

.

. giống như kiếp trước .

.

.

" Anh ấy .

.

. là bạn em "

" Bạn ? Hừ ! Ra ngoài "

Cô đứng dậy bỏ đi ra ngoài , khi cô bước ra thì Lưu Nhân cũng đi vào . Còn hắn thấy cô đi , lại càng tức giận

" Chủ nhân "

" Theo dõi cô ấy và mang rượu đến đây "

" Nhưng vết thương của người .

.

. "

" Ta bảo đi "

Lưu Nhân bất đắc dĩ thở dài

" Vâng ! "

Khi cánh cửa đóng lại hắn liền nhìn ra ngoài . Đôi mắt đỏ như máu hiện lên sự đau lòng và khó chịu

_______________

Cô tức giận bỏ đi quanh công viên , tâm trạng khó chịu khiến cô không chú ý mà va phải một người nào đó

" Ây da ! Là ai vậy ? "

Tiếng nói nữ nhân vang lên , cô đứng dậy nhìn cô ta . Cô gái này trông rất trẻ khoảng 20 , 21 tuổi . Mái tóc uốn lượn màu đỏ rượu chẻ ra hai bên vai . Đôi mắt to tròn màu đen láy long lanh . Mũi cao . Hai má mịn màng . Môi trái tim hồng nhuận . Quả là một người xinh đẹp

" Cậu có sao không ? "

Cô đưa tay đỡ cô ấy

" Cái gì mà không đau . Thật là "

" Tớ xin lỗi "

" Xin lỗi là xong à .

.

. "

Cô gái đó gắt gỏng ngước lên nheo mài lại khó chịu . Khi nhìn cô liền kinh ngạc

" Tớ xin lỗi , do tớ không nhìn đường nên va phải cậu "

" Hừ ! "

Cô gái đó không nói gì , chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi . Dù thái độ của cô gái đó không tốt , nhưng không hiểu tại sao cô lại không có cảm giác chán ghét . Nhất là đôi mắt đó , đôi mắt to tròn đen láy chứa chan sự kiêu ngạo nhưng lại không hề giả tạo . Sự đơn thuần không tạp chất .

.

.

Cô phủi bụi trên người rồi bước đi , nhưng vừa mới nhấc bước cô đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc của một nam nhân

" Hình như em không vui .

.

. Lâu rồi không gặp .

.

. "