Trừ Yêu Truyện

Trừ Yêu Truyện

Cập nhật: 07/07/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 519,147
Đánh giá:                        
     
     

A Lê sợ sau khi hút dương khí xong hắn sẽ cứ như vậy mà chết đi, làm điều ác quá nhiều sẽ bị trời phạt, những hành vi phạm tội của nàng đều sẽ bị ghi lại tỉ mỉ kỹ càng, nàng còn chưa từng giết người nên trong lòng có chút do dự.

Nghe nói nam nhân ngoài dương khí, dương tinh ở dưới thân cũng là thứ bổ ích, nếu là xử nam dương tinh sẽ càng thuần khiết, nếu thêm cả phương pháp song tu, yêu lực cũng sẽ tăng lên nhiều. Suy tư một phen, A Lê mò tay xuống phía dưới, tháo đai lưng, xốc quần áo hắn lên, móc ra ƈôи ȶɦϊ.

t mềm mại. Côn thịt mềm oặt ngủ đông trong đám lông, tỏa ra nhiệt độ trêи tay A Lê, tay nhỏ mềm mại không xương bao lấy côn thịt lưu loát chuyển động trêи dưới, nhẹ nhàng xoa

Lần đầu tiên bị người khác phái cầm mệnh căn tử, Lục Trường Uyên để lộ ra một tia hoảng loạn, lông mày tinh xảo hơi nâng, hắn nhấp môi niệm thanh tâm chú, quét đi cảm giác dị thường trong thân thể, cật lực bỏ qua thứ dưới thân kia đang bị đôi tay nhỏ làm loạn.

A Lê vuốt động một hồi nhưng vật kia vẫn mềm oặt, nàng có chút ghét bỏ nhìn Lục Trường Uyên, đạo sĩ thúi này không phải là bị bệnh liệt dương đấy chứ, thứ dài trắng này bề ngoài một thân thanh phong tễ nguyệt* cơ mà. Nàng bất mãn nắm chặt côn thịt kia, nhắm ngay bao quy đầu dùng sức thổi một chút, côn thịt trong không khí run run, tựa như con lật đật liên tiếp hướng A Lê cúi chào.

thanh phong = khẳng khái; tễ nguyệt = đẹp mắt.

“Hừ…” Lục Trường Uyên rêи một tiếng, hắn liếc mắt xuống mặt đất đầy lá khô, xấu hổ khi nhìn chính mình bị tra tấn dưới háng, giận dữ nói:” Yêu nữ ngươi muốn giết muốn xẻo ta thế nào cũng được, hà tất phải nhục nhã ta như vậy?”

A Lê khẽ cười một tiếng, tay vẫn cầm côn thịt chuyển động, nàng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên quy đầu của hắn,

” Đạo trưởng, mạng của ngươi cũng không còn dài nữa, không bằng trước khi chết cùng ta sung sướиɠ một phen, cũng không uổng công đi tới nhân gian này một chuyến.

“Hoang đường!

” Lục Trường Uyên hai mắt nhắm nghiền, trong lòng tiếp tục mặc niệm thanh tâm chú.

A Lê nhìn bộ dạng Lục Trường Uyên ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng có chút không vui, đạo sĩ thúi này thật là cổ hủ, cứ giữ khư khư cái thứ kia thì có tác dụng gì? Nàng là một đại mỹ nhân mà không biết đường hưởng thụ, đồ đầu gỗ! Nàng không tin nàng mị lực thế mà lại vô dụng, không câu dẫn được đạo sĩ thúi này.

Nhớ tới trước kia xem qua diễm tình trong tranh minh họa, A Lê sóng mắt lưu chuyển, nàng cúi người xuống khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp đỉnh ƈôи ȶɦϊ.

t, linh hoạt đảo đầu lưỡi qua lại, ɭϊếʍ đi chất lỏng trong suốt từ nơi đó chảy ra. Có vị mặn, hơi tanh, cũng không gây khó chịu, thậm chí lộ ra một cổ linh khí nhàn nhạt. Đem chất lỏng đó nuốt vào cổ họng, A Lê liền cảm giác trong thân thể có một luồng linh lực mỏng manh. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, hôm qua bôn ba lao lực thế nhưng cảm giác đều tiêu giảm rất nhiều, cảm giác đói khát trong bụng cũng giảm bớt một chút. Thứ này chính là bảo bối, A Lê thần kỳ nghĩ.

Nhìn nước miếng của nàng dính lên côn thịt, A Lê cảm thấy cơn đói khát lại đánh úp lần thứ hai. Nàng liền cầm lấy côn thịt kia, đầu lưỡi tới lui ɭϊếʍ láp từ tinh hoàn nặng trĩu đến quy đầu, đem toàn bộ côn thịt thấm ướt dầm dề. A Lê giương mắt nhìn về phía Lục Trường Uyên, miệng hắn lẩm bẩm, thanh âm nhỏ bé, không biết niệm chú cái gì. Nàng đem cự vật chậm rãi ngậm vào miệng, khoang miệng ấm áp bao vây lấy hắn, dùng sức ᘻút̼ ᘻút̼, đem chất lỏng trào ra đều ăn vào miệng, cuối cùng còn chưa đã thèm hạ miệng.

“Hừ…” Lục Trường Uyên thở ra một hơi than nhẹ không thể nghe thấy. Môi mỏng niệm chú hơi ngừng lại, mày cấp tốc nhíu xuống, lại giãn mở ra. Cự vật nguyên bản mềm oặt lại có chút bành trướng, căng lên trong khoang miệng A Lê.

“Ư…A…” A Lê gian gian nan phun ra nuốt vào cự vật thô dài, cổ họng bị chặn đến có chút buồn nôn, nước miếng không kịp nuốt theo khóe miệng tràn ra. Nàng khó chịu nức nở vài tiếng, đem cự vật sung huyết bành trướng nhả ra.

Cự vật của Lục Trường Uyên đã hoàn toàn cương cứng, nam căn ướt át màu đỏ tím, mặt trêи nổi đầy gân xanh quấn quanh, quy đầu trướng to đến phát tím, nhìn dị thường dữ tợn đáng sợ. A Lê không tự giác cọ xát hai đùi, trong lòng có chút sợ hãi, thứ này vừa thô vừa to, cắm vào trong thân thể sẽ đau chết đi, nhưng là…

Nàng nhìn hai tinh hoàn căng phồng lên kia lại có chút động tâm, nghe nói hai thứ này càng lớn, phun ra dương tinh càng nhiều. Tưởng tượng đến cái hương vị chất lỏng vừa rồi, thân thể A Lê liền động tình, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, đau một chút thì tính làm gì, nhẫn nhẫn liền sẽ qua.

A Lê tự mình cởi áo váy, đem quần Lục Trường Uyên kéo xuống, nàng mở hai chân ra, đỡ cự vật dữ tợn kia nhắm ngay huyệt khẩu ướt át của mình, chậm rãi ngồi xuống trêи người hắn. Viên quy đầu căng ra, chậm rãi xâm nhập hoa huyệt, quy đầu mẫn cảm bị hoa huyệt ẩm ướt ấm áp gắt gao bao bọc lấy, thân mình Lục Trường Uyên có chút cứng đờ, hạ bụng nhảy đến gắt gao.

Nữ huyệt đem côn thịt gắt gao ngậm chặt, không cho phép thâm nhập thêm, A Lê thử đem vật kia đẩy vào phía trong, nhưng lại một bước khó đi, quy đầu tiến vào huyệt khẩu nửa vời khiến nàng khó chịu chật vật. Nàng chống bờ vai của hắn, nâng cái ᘻôиɠ lên, đem quy đầu nhả ra, lại nhắm ngay huyệt khẩu ướt át, chậm rãi ngồi xuống, quy đầu căng trướng phát tím hoàn hảo đi vào thân thể của nàng.

“A… Ư…” Nàng cắn môi tinh tế than nhẹ, quá lớn, chỉ là quy đầu tiến vào mà khiến nàng có cảm giác bị căng nứt.