Trừ Yêu Truyện

Trừ Yêu Truyện

Cập nhật: 07/07/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 519,165
Đánh giá:                        
     
     

Khi trở lại đồ sơn, sắc trời đã dần tối, những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng trêи mái hiên. Đông Hoàng Thái Cửu mang mộng thảo đi xử lý, sau đó nghiền thành bột để mỗi ngày trộn vào thức ăn của A Lê. Linh thảo khi được nghiền thành bột thì không màu không vị cũng không có tác dụng phụ, chỉ là sau khi người ta đi vào giấc ngủ sẽ khiến cảnh trong mơ trở nên thật thật giả giả, giống như trải qua cuộc sống ở kiếp trước một lần nữa. Tuy nhiên mộng thảo lại có tác dụng chậm, mỗi ngày đều phải dùng một liều lượng thích hợp để kϊƈɦ thích đại não, mỗi ngày sẽ mơ một chút, từ đó từng chút từng chút nhớ lại kí ức kiếp trước.

Buổi tối trước khi A Lê ăn khuya, Đông Hoàng Thái Cửu trộn mộng thảo vào canh của nàng rồi bê lên cho nàng ăn. A Lê cũng không nghĩ nhiều, nhận canh rồi bưng lên uống. Chờ A Lê uống xong, Đông Hoàng Thái Cửu cầm khăn tay lau khóe miệng nàng, sau đó ôm nàng lên giường đi ngủ.

Từ sau khi trải qua buổi tối ngọt ngào đó, Đông Hoàng Thái Cửu quyết định để A Lê cùng chung chăn gối mỗi ngày với hắn. Cho dù tối nay A Lê thoái thác nói mình đang tới nguyệt sự, sợ sẽ làm dơ giường đệm và sẽ dây bẩn ra hắn, nhưng Đông Hoàng Thái Cửu vẫn cứng rắn yêu cầu hai người ngủ cùng nhau.

A Lê thực sự không nghĩ tới sẽ tiếp xúc thân mật với Đông Hoàng Thái Cửu, việc này khiến toàn thân nàng nổi đầy da gà, dù sao thì đôi tay kia đã từng tàn nhẫn bóp chết Đô Đô của nàng. Đêm khuya, nhiều lần nàng đã mơ thấy cảnh Đô Đô chết thảm cùng với đôi mắt khát máu tàn nhẫn của Đông Hoàng Thái Cửu khiến nàng rất nhiều lần giật mình tỉnh dậy trong đêm.

Thổi tắt nến, A Lê lại mượn cớ đi ra ngoài, nàng lặng lẽ đến phòng Lục tỷ, để Lục tỷ dịch dung qua thế thân nàng. Nàng nằm trêи giường Lục tỷ, nhắm mắt lại không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ, rồi nàng dần dần chìm vào cảnh trong mơ.

Trong mộng, nàng lại về điện Cực Uyên, những hình ảnh kiều diễm xảy ra ở kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu, mặt A Lê có chút nóng lên, giấc mơ này thật là chân thật, dường như nàng có cảm giác thật sự có người đang hôn môi, vuốt ve mình. Bàn tay to lớn chậm rãi cởi quần áo nàng, vuốt ve bộ ngực no đủ của nàng, nhũ thịt trắng nõn mềm mại bị xoa nắn thành đủ các loại hình dạng.

Ở trong mộng, nam nhân mà nàng luôn gọi là thượng thần kia giống Lục Trường Uyên như đúc, hắn nằm trêи người nàng, kéo căng hai chân nàng ra rồi dùng cự vật không ngừng va chạm dưới hạ thân nàng.

“Ưm…” A Lê khó chịu vặn vẹo thân mình, nóng quá, cảm giác hạ thân bị một cây sắt nóng không ngừng đâm chọc, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến tim nàng không nhịn được mà đập càng nhanh.

Thật là nóng, giống như nhiệt độ thực sự, nóng đến đốt cháy nàng. Nóng đến mức hoa tâm nàng có chút co rúm lại, hai mảnh hoa môi no đủ cắn lên quy đầu rồi khép lại, nuốt lấy quy đầu cực đại.

“Hừ…” Trong căn phòng trống trải yên tĩnh vang lên tiếng rêи rỉ gợi cảm của nam nhân, hắn kéo căng hai chân A Lê ra hơn một chút, rồi đột nhiên hạ eo xuống.

“Á…” Thanh sắt thô to cứng rắn nhập vào thân thể làm A Lê trong nháy mắt khôi phục được chút ý thức, nàng mơ màng mở mắt nhìn nam nhân thở hổn hển phía trêи, khuôn mặt đẹp như tượng tạc đầy quen thuộc.

Cảnh tượng trước mặt giống như trong mơ mà lại không phải mơ, thật thật giả giả, nhất thời A Lê không phân biệt được hiện thực với cảnh trong mơ, nàng nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt thanh tuấn kia của nam nhân, mấy ngàn năm đã trôi qua, nàng dùng ngữ khí thân mật giống kiếp trước, thâm tình nói:”Thượng thần, ngươi đã trở lại?”

Thân hình to lớn của Lục Trường Uyên đột nhiên cứng đờ, hắn khϊế͙p͙ sợ nhìn A Lê dưới thân. Gương mặt A Lê ngây ngô non nớt, vẻ mặt ngây thơ vộ tội, đôi mắt kia trong suốt sáng ngời, tràn đầy tình yêu say đắm nồng đậm, tràn đầy sự yêu thích đối với hắn. Bộ dáng vừa đơn thuần vừa thâm tình này giống hệt tiểu hồ ly kiếp trước.

Lục Trường Uyên duỗi tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, hẳn khẽ mở môi mỏng khó có thể tin hỏi:”Tiểu hồ ly…Tiểu hồ ly nhớ lại rồi sao?”

A Lê đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng khóc nức nở:”Thượng Thần, ta đợi ngươi ở điện Cực Uyên rất lâu, cuối cùng ngươi đã trở lại.

“Tiểu hồ ly, ngươi vẫn luôn đợi ta trở về sao?” Lục Trường Uyên bối rối nhìn A Lê dưới thân, cảm thấy ký ức của nàng dường như không ổn, hắn ngập ngừng hỏi:”Thế còn sau đó, ngươi còn làm gì ngoài việc chờ ta trở về?”