Hơi nước mờ mịt quanh quẩn trôi nổi xung quanh hai người, Lục Trường Uyên thỏa mãn ôm A Lê đang hít thở liên tục, cảm thụ mật huyệt run rẩy của nàng vẫn đang co rút ᘻút̼ cắn côn thịt mình. Tiểu hồ ly nghịch ngợm này, không làm nàng một phen thì nàng cũng không biết thu liễm, lần sau xem nàng còn dám khắp nơi châm ngòi thổi lửa không?
A Lê mềm như bông dựa trêи ngực Lục Trường Uyên, nàng không muốn nhúc nhích, mặc cho Lục Trường Uyên đùa nghịch nàng, giúp nàng rửa sạch hạ thân rồi lại ôm nàng về phòng. Nàng nhìn xương hàm góc cạnh rõ ràng của Lục Trường Uyên, trong lòng nổi lên một trận hối hận, lần sau không nên lại đi trêu trọc hắn nữa, nàng cảm thấy mang thai mà làm chuyện đó còn mệt hơn trước gấp ba lần, nàng có chút ăn không tiêu.
Nhưng từ hôm đó, cho dù nàng không trêu chọc Lục Trường Uyên, Lục Trường Uyên lại không mời mà đến, khi hứng thú của hắn nổi lên, hắn sẽ lập tức đè nàng ra làm một hai lần, A Lê chỉ có thể khóc thút thít chấp nhận.
Mặt dù trong truyện đó Lục Trường Uyên tương đối cường ngạnh, nhưng hắn vẫn thương tiếc A Lê, mỗi lần đều luôn quan tâm đến cảm nhận của nàng, khi xong việc cũng sẽ dịu dàng chăm sóc nàng. Mọi việc ngày thường cũng càng thuận theo ý nàng, coi nàng như một tiểu công chúa mà sủng.
Sống trong sự che chở, nuông chiều của Lục Trường Uyên, thời gian A Lê mang thai thật sự quá mức thư thái. Nàng nhìn thân hình cao lớn đang ở trong phòng bếp giúp nàng làm nóng sữa tươi, trong lòng nổi lên một trận cảm động, cảm thấy tất cả những bất hạnh ở kiếp trước đã được bù đắp hết ở kiếp này. Thượng thần thật sự yêu nàng. Mọi chuyện đều theo ý nàng, nàng muốn gì hắn cũng đều sẽ lấy cho nàng, bất kể vật kia quý giá hiếm có đến mức nào.
A Lê vuốt cái bụng đã nhô cao của mình, khóe môi cong lên cười hạnh phúc, có thể cùng người mình yêu cùng nhau chờ tiểu hài tử sinh ra quả là một việc khiến người ta vui vẻ. Kiếp trước nàng một thân một mình ở lại trong điện Cực Uyên lạnh lẽo, khoảng thời gian chờ thượng thần trở về đó thật khiến lòng người chua xót. May mà đời này nàng không còn phải đau khổ chờ đợi nữa, thượng thần luôn ở bên cạnh nàng, cùng nàng chờ đợi tiểu hài tử được sinh ra.
Vào một hôm sau khi ăn cơm chiều, thượng thần đưa nàng ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm, đi được một đoạn thì có chút mệt mỏi, nàng và thượng thần dừng lại cùng nhau ngồi trêи mặt cỏ, hai người dựa sát vào nhau, cùng nhìn mặt trời chậm chạp lặn xuống. Ánh mặt trời đỏ rực như lửa chiếu lên hai người tạo ra hình ảnh yên bình ấm áp, A Lê hỏi thượng thần vì sao không trở về Thiên giới. Dù sao khi trở lại Thiên giới, ở đó hắn là người dưới một người trêи vạn người, mang đại danh thượng thần Cực Uyên hùng mạnh. Mà ở nhân gian, ở nơi sơn cốc nhỏ bé khép kín này, không ai biết hắn, những đại danh cùng hào quang gắn liền với hắn không còn tồn tại nữa, hắn chỉ có thể làm một người phàm tục, cùng nàng trải qua cuộc sống nhân gian tẻ nhạt này.
Thượng thần rũ mắt nhìn về phía A Lê, trong mắt là một mảng thâm tình, hắn chậm rãi nói:” Bởi vì trêи Thiên giới hay ở nhân gian, dù có sở hữu tiếng tăm vinh quang hiển hách cũng không bằng một ngày được ăn ba bữa cùng ngươi.
”
Tức khắc trong lòng A Lê như chảy một dòng nước ấm, cảm động đến sắp khóc, ô… Thượng thần thế mà lại vì nàng mà từ bỏ làm tiên, thượng thần của nàng thật tốt. A Lê sợ bộ dáng rơi lệ của mình bị Lục Trường Uyên nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ nói nàng nhõng nhẽo, thích khóc nhè.
Nàng vùi đầu trong ngực hắn, ở trong ngực hắn dụi dụi, cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo hắn rồi mới ngẩng đầu lên, nài nỉ hắn ôm mình quay về. Lục Trường Uyên vươn tay cẩn thận ôm A Lê lên, giống như ôm bảo bối trân quý nhất trêи đời, chậm rãi quay trở về ngôi nhà trúc.
Người trong ngực hắn đây chính là người hắn nhớ mong duy nhất trêи thế gian này, thế mà còn không phải là bảo bối trân quý nhất trêи đời sao?
Nên phải thật cẩn thận một chút, không thể bị va chạm.
Hai người cứ như vậy ngày qua ngày sống trong hạnh phúc ngọt ngào.
Hôm nay, ánh mắt trời vẫn ấm áp như cũ, tranh thủ lúc A Lê đang ngủ trưa, Lục Trường Uyên củng cố lại kết giới bảo vệ toàn bộ sơn cốc nên hắn phải trộm đi ra xa nhà. Mấy ngày trước, hắn quan sát hiện tượng thiên văn vào buổi đêm, nhìn phương hướng núi Ô Kỳ thì phát hiện ở nơi đó có một đoàn âm khí, hắn nghĩ hôm khác muốn đích thân đi tra xét một phen.
Cho nên hôm nay hắn tranh thủ muốn đi.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, dùng phép bay đi, chỉ mười lăm phút đã tới được núi Ô Kỳ, hắn cẩn thận tra xét một phen, không phát hiện ra có điềm xấu gì nhưng thực sự vẫn còn một cổ âm khí tàn lưu, có lẽ yêu ma quỷ quái nào đó đã từng tạm cư ở chỗ này nên mới còn lưu lại.
Lục Trường Uyên thả người nhảy lên, đứng trêи đỉnh cao nhất của núi Ô Kỳ, thi triển tiên thuật đặt phong ấn trêи núi, trấn áp tất cả nhưng yêu vật có khả năng tồn tại tai họa ngầm.
Sau khi rời khỏi núi Ô Kỳ, hắn lại bay đi núi Thanh Tiêu, nói rõ thân phận của mình với Thanh Tiêu đạo trưởng, muốn hoàn tục rời khỏi sư môn. Thanh Tiêu đạo trưởng khi biết được kiếp trước Lục Trường Uyên là thượng thần Cực Uyên tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên giới liền cung kính đối xử với hắn, tất nhiên không dám ngăn cản hắn hoàn tục.
Sau khi làm xong hai việc này, sắc trời vẫn còn sớm, nhưng Lục Trường Uyên sợ A Lê tỉnh lại không thấy hắn sẽ lo lắng nên hắn bèn dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về núi Nhàn Cư.
Khi trở lại nhà trúc, A Lê vẫn đang ngủ ngon lành như trước, Lục Trường Uyên hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới đi chuẩn bị thức ăn cho nàng. Chờ A Lê tỉnh lại ăn cơm chiều xong, Lục Trường Uyên ôm A Lê đi suối nước nóng tắm gội, trong lúc vô ý nhìn sắc trời, hắn mới phát hiện hôm nay là mười lăm. Nhưng mà A Lê vẫn mang bộ dạng yên bình thoải mái, không có vẻ gì là không khỏe, hắn nhớ rõ ràng hôm này A Lê không ăn huyết hoàn mà Lục tỷ đưa.
Bời vì Lục tỷ giả trang thành A Lê, biểu hiện tốt đẹp trước mặt Đông Hoàng Thái Cửu cho nên mỗi khi Đông Hoàng Thái Cửu vui vẻ thì sẽ đưa huyết hoàn cho Lục tỷ để khen thưởng. Lục tỷ tích cóp được vài viên huyết hoàn đều đưa hết cho A Lê mang đi. Mỗi tháng vào ngày mười lăm, A Lê đều sẽ ăn một viên nên ngực sẽ không đau.
“Tiểu hồ ly, hôm nay có ăn huyết hoàn không?” Lục Trường Uyên nhéo nhéo má A Lê hỏi nhỏ.
“Huyết hoàn?” Mới đầu A Lê có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ một hồi rồi lập tức mở to hai mắt nhìn, nôn nóng nói:”Thượng thần, ta quên ăn mất rồi, tháng trước cũng không nhớ rõ để ăn, ô… Có thể nào sẽ đau đến chết không?”
Tháng trước cũng quên ăn sao?
Lục Trường Uyên có chút kinh ngạc, tháng trước hắn cũng không thấy A Lê kêu đau.
Hắn nắm tay nhỏ của A Lê xem xét mạch đập của nàng, phát hiện khế ước giấu trêи người nàng trước đó cũng không thấy.
Đã giải rồi sao?
Trước đó hắn đã lục lọi một lượng lớn sách cổ cuối cùng cũng tìm được phương pháp giải trừ khế ước đó là: Người thi triển khế ước thay lòng đổi dạ, khế ước sẽ có thể tự giải.
Nếu người thi triển khế ước thay lòng đổi dạ, có nghĩa là Đông Hoàng Thái Cửu đã thay lòng đổi dạ, người trong lòng mà hắn yêu không còn là A Lê nữa. Lục Trường Uyên nghĩ đến A Lê vẫn hay nhắc đến Lục tỷ, nháy mắt liền hiểu rõ, xem ra vận mệnh chú định, hết thảy đều đã được định sẵn. Nếu khế ước đã được giả, về sau A Lê sẽ không còn phải chịu đau đớn tra tấn, hắn và A Lê sẽ không còn bị Đông Hoàng Thái Cửu uy hϊế͙p͙ nữa.
Đây thật đúng là hạnh phúc lớn cho tất cả mọi người.
Lục Trường Uyên ôm A Lê vẫn còn vẻ mặt lo lắng hãi hùng, hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng, nói cho nàng biết về sau không cần ăn huyết hoàn nữa. Không bị đau đớn tra tấn, A Lê cùng Lục Trường Uyên sống càng thêm sung sướиɠ vui vẻ ở núi Nhàn Cư.
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi đi, cây cổ thụ trước ngôi nhà trúc lá đã rơi phủ đầy xuống đất, một lớp lại một lớp. Đảo mắt đã tới ngày A Lê sinh, cả Lục Trường Uyên lẫn A Lê đều hết sức khẩn trương, nhưng tiểu hài tử kia dường như lại rất hiểu chuyện, không tra tấn người khác, A Lê cắn răng chịu đựng đau đớn, không bao lâu sau thì hạ sinh.
Tiếng khóc trẻ con trong trẻo vang lên, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, cả người A Lê đổ đầy mồ hôi, mệt mỏi nằm thở hổn hển trêи giường. Lục Trường Uyên ôm hài tử, đau lòng hôn hôn A Lê, đứa trẻ của bọn họ cuối cùng cùng bình an ra đời, là một bé trai khỏe mạnh.
Những tiếc nuối kiếp trước đều đã trôi đi, lắng đọng bình ổn theo thời gian. Sau này hắn và A Lê, còn có tiểu hài tử của bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Lục Trường Uyên tắm rửa cho đứa bé, thay quần áo sạch sẽ rồi ôm đến bên giường cho A Lê nhìn, hắn còn đưa cho A Lê canh gà bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể.
Bộ dạng đứa bé trông thật lanh lợi, trừ lúc mới sinh ra còn khóc thất thanh thì bây giờ cũng không còn khóc nữa. Nó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn A Lê, nhoẻn miệng nhìn nàng cười toe toét khiến A Lê thích thú.
A Lê ôm nó vui vẻ hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ, đứa bé của nàng quả nhiên thật thông minh, lớn lên cũng sẽ rất đẹp, mặt mày giống y hệt thượng thần, lúc trưởng thành nhất định sẽ trở thành một mỹ nam tử tuấn lãng oai phong.
Cả A Lê và Lục Trường Uyên đều không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ vì vậy trêи con đường nuôi dạy con cái của họ thỉnh thoảng sẽ sinh ra một ít rắc rối buồn cười, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì nhiều, một nhà ba người bọn họ vẫn sống hạnh phúc an nhàn trêи núi Nhàn Cư.
Buổi đêm khi ngủ, vẻ mặt A Lê hạnh phúc ôm tiểu hài tử ngủ chứ không ôm Lục Trường Uyên, trước kia mỗi lần đi ngủ nàng đều muốn ôm thật chặt lấy Lục Trường Uyên, từ khi có con, A Lê không còn đặt Lục Trường Uyên trong lòng nữa. Lục Trường Uyên nhìn lực chú ý của A Lê đặt hết lên người hài tử, hắn nhíu chặt mày, cảm thấy dường như mình càng ngày càng không còn địa vị.
Cánh tay dài duỗi ra ôm A Lê vào trong lồng ngực, nàng ôm con, hắn ôm nàng, cũng ôm cả tiểu hài tử trong ngực nàng. Nhìn nhóc con trong lòng A Lê, thần sắc Lục Trường Uyên có chút mềm mại, mang theo cả biểu cảm phụ thân hiền từ, cánh tay siết lại thật chặt, hắn ôm A Lê cùng tiểu hài tử, tạo ra một loại tư thế bảo hộ ôm lấy bọn họ.
Kiếp này, thê nhi song toàn, có vợ có con bên cạnh, còn có gì mà không viên mãn đây.
Chắc chắn hắn sẽ che chở thật tốt cho hai tiểu bảo bối đáng yêu của mình.
—— Hoàn chính văn