Editor: Hải Thiên Lam
Ba năm sau.
Năm sáu cỗ xe quân đội xếp thành một hàng ngừng ở ven đường, một người nam nhân hơn 40 tuổi đi xuống xe, quay đầu lại nhìn bên trong xe, vươn tay.
“Đến đây, Trà nha đầu!
” Nam nhân vô cùng bẩn thỉu, nhìn không rõ màu da, lộ ra nụ cười khoan dung cùng từ ái với cô gái trẻ trong xe.
“Trịnh thúc! Đã nói cháu không phải là trẻ con!
” Tuy lời nói có vẻ tức giận , nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ thân cận.
“Có Trịnh thúc ở đây, cháu vĩnh viễn là trẻ con!
” Nam nhân đưa tay đỡ cô gái xuống, dịu dàng sờ sờ tóc của cô thành một cái ổ gà, rất rối.
“Trịnh thúc, chú biết mục tiêu cụ thể của nhiệm vụ lần này không? Bên trên lần này cũng phái không ít người, nhưng xung quanh đây thức ăn cần thiết cũng đã bị thu thập cạn sạch mà!
”
“Không rõ, bất quá nghe nói là một số dụng cụ chữa bệnh, trong trụ sở hình như đang nghiên cứu siêu vi trùng!
”
“Lại là Hình tiến sĩ? Hừ! Hoa của hắn cũng thật nhiều!
” Nhiễm Minh nhìn quanh, đang nhìn thì đột nhiên khuôn mặt cô trở nên âm trầm, mất tự nhiên xoay đầu đi.
“Trà nha đầu, như thế này, chúng ta xông vào, cháu ở lại trong xe, nếu như phát sinh chuyện gì, cháu không cần phải để ý, chỉ để ý lái xe về căn cứ trốn!
”
“Làm sao vậy? Trịnh thúc, sao chú đột nhiên nói vậy? Có chuyện gì phát sinh sao?” Nhiễm Minh cũng không mặc kệ lời nói của Trịnh thúc mà muốn biết tại sao ông lại nói vậy.
“Không có gì, chú nói là nếu như! Nhiều người như vậy, lần này vật tư của chúng ta hẳn là trong tình thế bắt buộc !
”
Trịnh thúc càng nói vậy, Nhiễm Minh càng thấy không thoải mái. Cái loại cảm giác xấu lại xuất hiện, tựa như ba năm nay vô số lần xuất hiện cảm giác như vậy, mỗi lần xuất hiện loại cảm giác này Nhiễm Minh đều sẽ gặp phải chuyện không tốt. Nhiễm Minh là một dị năng giả hệ tinh thần, có thể là bởi vì dị năng này, cô dự cảm cực chuẩn! Lần này, lại phát sinh cái gì đây?
“Phùng Khởi, cậu đã đến rồi!
”
Lời nói của Trịnh thúc thoáng cái liền đem Nhiễm Minh kéo về thực tế, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một người trẻ tuổi có vóc người cao ráo, tướng mạo bình thường, sắc mặt âm trầm, đi tới bên này. Nhiễm Minh vô ý thức trốn ra sau lưng Trịnh thúc.
“Trịnh thúc!
” Phùng Khởi gọi, đến gần, đầu tiên là nhìn người núp ở sau lưng Trịnh thúc, sau đó nhìn Trịnh thúc gật gật đầu, chào hỏi.
”Cháu có thể cùng tiểu Trà nói vài câu không?” Phùng Khởi lúc nói câu này vẫn nhìn chằm chằm vào Nhiễm Minh sau lưng Trịnh thúc.
“Này, Trà nha đầu, cháu xem?” Trịnh thúc có chút khó xử, hiển nhiên Nhiễm Minh cũng không nghĩ tới việc nói chuyện với Phùng Khởi.
“Chỉ nói vài câu, chú có thể nhìn từ xa, cháu sẽ không làm tiểu Trà bị thương .
” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nam nhân không tự giác có chút nhu hòa.
“Vậy, được rồi!
” Trịnh thúc vỗ vỗ bả vai Nhiễm Minh liền xoay người đi ra nơi khác.
“Chuyện gì?” Nhiễm Minh quay mặt sang một bên, tránh đi ánh mắt càng trở nên nóng rực của nam nhân khi không có Trịnh thúc.
“Tiểu Trà, đợi tí nữa làm nhiệm vụ, em ngồi im ở trên xe không cần phải đi!
” Nam nhân cũng không thèm để ý Nhiễm Minh lạnh nhạt, thậm chí còn đưa tay chỉnh sửa đầu tóc rối bù của Nhiễm Minh, đương nhiên, rất nhanh liền bị Nhiễm Minh né tránh.
“Anh biết những gì rồi?” Liên tục hai người nói với mình câu nói giống nhau, Nhiễm Minh cũng bắt đầu để ý. Nhiệm vụ lần này đến cùng là có cái gì không bình thường? Cô vốn cũng không phải là tiểu nữ sinh già mồm, hơn nữa mò mẫm lăn lộn trong mạt thế ba năm nay, tính cách đã kiên cường hơn, lúc này, sẽ không so đo Phùng Khởi vừa mới lén lút, mà hỏi ngay vấn đề trước mắt.
“Không rõ.
” Phùng Khởi lắc lắc đầu, vốn dĩ mày đã nhíu lại, nay lại càng thêm căng .
”Chính tôi cũng cảm thấy không thích hợp, theo lý thuyết nhiệm vụ lần này cũng không khó vậy, tuy nói có mấy con thây ma cấp năm, bình thường thây ma số lượng cũng rất nhiều, chắc cũng không đến nỗi phái hơn một trăm đội ngũ! Lại không nói đến đội ngũ này còn có mười mấy người dị năng cấp năm!
”
“Có lẽ là lần này vật tư tương đối trọng yếu, vì thận trọng nên mới phái nhiều người như vậy ?” Nhiễm Minh cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
Nam nhân lắc lắc đầu, không có tiếp tục cái đề tài này.
”Tóm lại là em làm mọi việc cẩn thận, dù sao tôi nói em cũng không nghe! Thời điểm đi vào đừng cách tôi quá xa!
”
“Thôi đi, anh quản tốt chính mình là được! Nói như thế nào tôi cũng là tinh thần hệ dị năng cấp sáu, mặc dù không phải dị năng hệ sét có lực công kích cường đại của anh, nhưng cũng sẽ không kém đến nỗi làm mình thiệt mạng!
” Nhiễm Minh nói xong với Phùng Khởi liền đi đến chỗ Trịnh thúc.
“Quách tử, như thế này, cậu mang theo tiểu đội dị năng giả tốc độ đem tang thi bình thường hấp dẫn, Lưu Minh, cậu mang một nửa người ở phía sau vây đánh tang thi bình thường, Phùng Cương và Phùng Khởi, các cậu mang theo mấy người dị năng cấp năm còn dư lại. Hai mươi người giải quyết tám tang thi cấp năm, những người còn lại cùng tôi xông vào chiếm vật tư! Phùng Cương, thuộc hạ không gian dị năng của cậu cho tôi mượn, lần này vật tư phần lớn là một chút thiết bị, mấy thủ hạ không gian dị năng của tôi sợ là không đủ!
”
“Tôn Thiên Sơn, cậu đi, đi theo Trịnh thúc!
” Phùng Cương là anh trai của Phùng Khởi, hơn ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, là một nam tử hán, nói với một nam nhân gầy yếu đeo mắt kính.
“Vâng, lão đại!
” Nam nhân kia gật gật đầu với Phùng Cương rồi đi đến bên cạnh Trịnh thúc.
“Vậy cháu thì sao?” Nhiễm Minh cũng đã hiểu, Trịnh thúc bỏ qua cô, nghĩ tới cô liền nóng nảy.
“Mấy người có dị năng cấp năm đối phó với tang thi cấp năm!
” Trịnh thúc giống như là không nghe thấy lời nói của Nhiễm Minh mà lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
“Cháu……...
” Nhiễm Minh còn muốn nói tiếp, lại bị Trịnh thúc cắt đứt.
“Trà nha đầu, nghe lời!
” Trịnh thúc giống như là hạ quyết tâm thật: “Phùng Khởi, Trà nha đầu giao cho cậu!
” Nói xong, ông đầu cũng không quay lại đối với người phía sau khoát tay chặn lại, vọt vào trước.
“Trịnh thúc!
” Nhiễm Minh còn nghĩ mình đuổi theo kịp, lại bị Phùng Khởi giữ lại.
Có gần mười người có dị năng cấp cao, hơn nữa còn có hơn hai mươi người có dị năng cấp thấp cùng quân nhân, nên tám tang thi cấp năm giải quyết cũng không quá lâu, chỉ còn hai con cuối cùng còn đang giãy giụa, thì trong nhà máy đột nhiên có người lao ra, vừa chạy vừa hô: “Không xong! Có, có truy tung giả!
”
Truy tung giả? ! Vừa nghe lời này, Nhiễm Minh không chút suy nghĩ liền chạy vào, Phùng Khởi nhìn người vừa chạy qua mình, ngay lập tức ném một cái quả cầu sét vào con tang thi cuối cùng, rồi theo Nhiễm Minh lao vào.
Nhiễm Minh xông vào bên trong nhà xưởng, đầu tiên cô dùng tinh thần lực tra xét một lần, ngay cả bóng dáng Trịnh thúc không tìm được! Nhiễm Minh nóng nảy, vừa vội vàng hấp tấp chạy vào trong, vừa lớn tiếng hô: “Trịnh thúc! Chú ở đâu? Trịnh thúc!
”
Ước chừng cô đã chạy hơn một trăm mét, lúc quẹo khúc quanh, Nhiễm Minh còn không nhìn thấy Trịnh thúc. Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng hô ầm ĩ, Nhiễm Minh chạy nhanh đến đó.
Đây là một khu vực đáng sợ, trên mặt đất chất đầy thiết bị máy mọc, tay chân người máy bị gãy. Nhiễm Minh kiềm chế hai tay run run, cô nín thở, đi ra hàng thiết bị to lớn đằng sau.
“A!
”
Nhiễm Minh cả kinh, thanh âm này, nghe giống như giọng Tôn Thiên Sơn người có không gian dị năng trong đội của Phùng Khởi! Nhiễm Minh nắm chặt dao găm trong tay, dựa vào thiết bị, nhẹ nhàng đi vào bên trong. Lúc đến, đột nhiên có một bóng người lao ra, Nhiễm Minh vừa định dùng dao găm đâm, liền phát hiện bóng dáng nhỏ gầy này không phải là truy tung giả!
“Tôn Thiên Sơn! Là cậu? Trịnh thúc đâu? !
” Nhiễm minh đầu tiên vui mừng, tiếp theo cô cả kinh. Có người trốn ra được, có thể chứng minh được Trịnh thúc cũng có cơ hội trốn ra được! Nhưng mà Trịnh thúc bây giờ còn không trốn ra được, có phải hay không là do truy tung giả đem Trịnh thúc trở thành con mồi của nó? Hay là, Trịnh thúc đã xảy ra chuyện? ! Nghĩ tới đây, Nhiễm Minh trong lòng quýnh lên, bất chấp tất cả, nghiêng người xông vào.
Lúc này đoàn người Phùng Khởi Phùng Cương cũng đuổi kịp, Phùng Cương đỡ lấy Tôn Thiên Sơn bị thương, vỗ vai hắn, giao hắn cho một người có vóc người cao ráo, rồi lao vào, Phùng Khởi nhìn thoáng qua toàn thân Tôn Thiên Sơn là máu cũng chạy vào.
Mà bên này, Nhiễm Minh đã đánh nhau với truy tung giả. Nhiễm Minh là tinh thần hệ dị năng cấp sáu, mà truy tung giả tương đương với tang thi cấp bảy! Đương nhiên, thây ma sẽ mạnh hơn con người có cùng giai đoạn vài lần, nếu muốn đánh bại một con truy tung giả, ít nhất phải có ba người dị năng cấp bảy mới đánh lại được! Huống chi dị năng tinh thần có chức năng chủ yếu là trinh sát và tìm tòi, sức chiến đấu cũng không mạnh, bình thường cô đều dùng thể thuật để công kích! Hơn nữa, từ khi đi vào bên trong nhà xưởng này, Nhiễm Minh liền phát hiện,
dị năng tinh thần của cô tựa hồ mất hiệu lực!
Nhiễm Minh xoay người tránh thoát móng vuốt không lồ của truy tung giả, sau đó đụng phải một cái tủ sắt, bất chấp đau đớn, cô vội vàng đứng lên chạy tới hướng bên cạnh , mắt thấy truy tung giả đang ngoác cái miệng rộng đen ngòm chuẩn bị cắn cô, Nhiễm Minh nắm chặt dao găm xoay người đâm, ngay giữa mặt giữa truy tung giả. Truy tung giả ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, nó hoàn toàn bị Nhiễm Minh chọc giận! Thấy rằng tránh cũng không thể tránh, Nhiễm Minh có tâm lý cùng truy tung giả đồng quy vu tận, nhưng khi Nhiễm Minh cách truy tung giả không đến nửa thước, truy tung giả đột nhiên chạy ra phía sau, nhưng là xông tới đám người Phùng Cương ! Nhiễm Minh nhìn bên cạnh đã đánh nhau, thừa dịp bọn Phùng Cương ngăn chặn truy tung giả, cô vội vàng đi thăm dò xem thương thế của Trịnh thúc.
“Trịnh thúc! Chú như thế nào rồi? Trịnh thúc? Cháu hiện tại sẽ đỡ chú rời đi!
” Nhiễm Minh kiềm chế nước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh thúc đang hôn mê bất tỉnh.
“Trà, nha đầu?” Trịnh thúc hé mở con mắt, một dòng máu đen chảy ra từ miệng. Nhiễm Minh biết rõ, đây là dấu hiệu biến dị, Trịnh thúc, chỉ sợ đã hết thuốc chữa! Nhưng cô không muốn tin! Cô không tin Trịnh thúc sẽ bỏ rơi cô! Trịnh thúc nói, về sau còn phải xem cô lập gia đình! Trịnh thúc nói, con của cô phải gọi chú là ông ngoại, đợi cô sinh con chú liền về hưu, chú nói đến lúc chú giúp cô trông con, giúp cô nấu cơm! Chú còn chưa từng ăn thức ăn do cô tự mình làm, cô còn chưa kịp hiếu thuận với chú! Bọn họ gắng gượng qua ba năm nay, chú nói nhiệm vụ lần này kết thúc liền mang cô đi thủ đô ! Đi nơi nào, bọn họ có thể trải qua cuộc sống an ổn! Ở đó có bạn học cũ của chú, bạn cũ, chú nói chú cũng không muốn cuộc sống của cô nhuốm đầy máu tanh cùng đao kiếm….
Nhiễm Minh cảm thấy mắt Trịnh thúc bắt đầu mơ hồ, cô muốn làm nũng với Trịnh thúc, cô muốn khóc cầu xin ông, cầu xin ông không được đi, cầu xin ông không bỏ một mình cô lại để luyện ngục với thế giới, cầu xin ông, ông lại nhìn cô một lần nữa………….
“Trịnh thúc!
” Nhiễm Minh rốt cuộc không ức chế chính mình, cúi đầu trên người Trịnh thúc gào khóc.
Bên kia, bởi vì có hơn mười người biến dị giả gia nhập, truy tung giả đãgiải quyết hết, Phùng Khởi chứng kiến Nhiễm Minh nhào vào lòng Trịnh thúc khóc lớn, cũng biết Trịnh thúc đã không cứu được , hắn đi vài bước đến bên canh Nhiễm Minh, ngồi xổm xuống, muốn đem Nhiễm Minh ôm chầm.
“Không! Không cần! Trịnh thúc còn chưa có chết! Mau cứu chú ấy! Mọi người mau cứu chú đi! Phùng Khởi. Anh cứu chú được hay không? Van cầu anh mau cứu Trịnh thúc!
”
“Nhiễm Minh! Nhìn tôi, em mau nhìn tôi!
” Phùng Khởi nắm lấy bả vai Nhiễm Minh, cưỡng ép cô nhìn mình.
”Trịnh thúc đã chết rồi!
”
“Không, không có! Trịnh thúc không chết! Anh thả tôi ra! Tôi không đi! Thả tôi ra!
”
Phùng Khởi không để ý tới Nhiễm Minh khóc lóc, khiêng cô lên, đi ra ngoài. Lúc đi qua đoàn người Phùng Cương, hướng một người có hỏa hệ dị năng nói: “Đã làm phiền cậu!
”
Nhiễm Minh đột nhiên hiểu bọn họ muốn làm cái gì , Cô muốn bổ nhào vào bên cạnh Trịnh thúc, lại bị Phùng Khởi gắt gao ôm lấy, cô đánh hắn, mắng hắn, đều vô dụng, Nhiễm Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể Trịnh thúc dấy lên ngọn lửa hừng hực, sau đó trước mặt bỗng tối sầm, cô đều không nhớ rõ.
“Sao rồi?” Người hỏi chính là Phùng Cương.
Phùng Khởi lắc lắc đầu, nhìn Nhiễm Minhcách đó không xa đang cuộn mình trên ghế sofa bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
”Anh trai, các ngươi ăn trước đi, em đi theo cô ấy.
” Phùng Khởi nói xong, liền đứng lên đi tới chỗ Nhiễm Minh. Phùng Cương nhìn bóng lưnghai người rồi lắc lắc đầu,
người đệ đệ này của hắn, bình thường rất tinh ngoan ngoãn , tại sao vừa gặp nha đầu kia một cái liền ngây ngốc rồi? Thích thì trực tiếp đoạt lấy không phải tốt rồi sao! Nữ nhân, chính là một dạng! Bắt đầu ầm ĩ không đồng ý, cuối cùng không phải là vẫn đồng ý hay sao? Mà thôi! Chuyện của trẻ con hắn cũng không định quản, chỉ cần không nháo quá, tùy bọn họ đi! Phùng Cương lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, hắn nên đi xem nữ nhân của mình một chút thôi!
“Tiểu trà, em vẫn còn trách tôi.
” Câu trần thuật, Phùng Khởi thậm chí không do dự.
“Tiểu trà, em đã ba ngày chưa ăn cái gì, em tự hành hạ chính mình tới khi nào?” em có biết đây đồng dạng là đang tra tấn tôi?
“Thôi , vốn còn muốn cùng em nói việc Trịnh thúc gặp chuyện kì lạ đây!
” Phùng Khởi nói xong định đi ra ngoài.
“Anh biết cái gì?” Bởi vì thời gian dài không mở miệng nên giọng nói có chút khàn khàn, bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ. Nhiễm Minh nắm chặt cổ tay khai Phùng Khởi, sợ mình không chú ý hắn liền bỏ chạy!
“Ăn cơm trước.
”
“Nhìn xem.
” Ăn xong, Phùng Khởi đem Nhiễm Minh về phòng của mình,
Lấy trong cái hộp nhỏ một quả cầu sắt.
“Đây là cái gì?” Nhiễm Minh vừa nhìn thấy quả cầu sắt đã cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã nhìn thấy ở nơi nào.
“Ngày đó, tôi phát hiện ra ở trên người Trịnh thúc , tôi hoài nghi, vật này rất có thể chính là nguyên nhân truy tung giả tấn công Trịnh thúc!
”
“Sao anh không nói sớm với tôi?Nhiễm Minh cầm qua cầu sắt, hai tay thoáng run lên nhè nhẹ.
“Nói cho em biết thì được cái gì? Chỉ bằng cái này em có thể tìm người đã hại Trịnh thúc ? Giờ nói tìm được rồi thì làm gì? Em có thể trục tiếp đến cửa đuổi giết à? Em biết đối phương là ai không? Lọi hại như thế nào? Em có tư cách gì cùng người ta liều mạng?” Phùng Khởi lộ ra vẻ mặt kích động, chứng kiến cô bé đối diện cúi đầu, giọng nói không khỏi nhu hòa: “Tôi không cho em đi chịu chết.
”
“Có nội gián!
”
“Cái gì?” Phùng Khởi bị lời nói của Nhiễm Minh làm cho sững sờ .
“Trịnh thúc trước khi đi không có mang theo đồ, nhất định là đi vào trong nhà máy bị người ta thừa dịp đem gán lên người!
” Nhiễm Minh đột nhiên thông suốt, tiếp theo lại lẩm bẩm tự nói: “Nhưng là ai đây? Trịnh thúc bình thường làm người đôn hậu thành thật, căn bản không có kẻ thù! Vậy người này, rất có thể là bị người sai khiến! Là ai đây? Là ai muốn hại Trịnh thúc?”
“Đúng rồi! Nhiệm vụ lần này là ai giao?” Nhiễm Minh gắt gao nhìn thẳng Phùng Khởi, có thể nghe được tên của kẻ thù. Phùng Khởi có chút mệt mỏi thở dài, hắn cho rằng ít nhất có thể kéo nửa ngày, xem ra hắn là hắn đánh giá quá thấp nha đầu kia ! Bất đắc dĩ lộ ra tự giễu cười, Phùng Khởi mở miệng, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Hàn Thủ Tắc.
”
“Là ông ta? Hóa ra là ông ta!
” Nhiễm Minh nheo mắt lại, đây là biểu hiện cô đang tức giận đến cực độ.
”Tôi đã sớm nhìn ra ông ta không thích Trịnh thúc, nhưng là cũng không nghĩ tới, ông ta lại ra tay ác như vậy! Tốt! Hàn Thủ Tắc! Tốt! Tôi nhớ thù này của ông!
”
“Nhiễm Minh, em không thể ……” Phùng Khởi sợ Nhiễm Minh sẽ xung đột chính diện với kẻ thù, Hàn Thủ Tắc là người có quyền lực cao, thuộc hạ có nhiều cao thủ, Nhiễm Minh sợ là không đựng được đến vạt áo của người ta!
” Anh yên tâm! Tôi không có ngu như vậy! Phải nghĩ ra chính sách đối phó vẹn toàn nhất ! Nếu như tôi chết đi, sẽ không thể thay Trịnh thúc báo thù!
”
“Chuyện báo thù không thể gấp, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải đi thủ đô , em cũng cùng đi! Thủ đô cao thủ nhiều như mây, không chừng có thể tìm ra phương pháp….
. ”
Thanh âm trong phòng dần dần biến mất, theo đó, bên ngoài như khỏi động không khí
Đêm đó.
Tất cả mọi người đều đã ngủ say, Nhiễm Minh tâm thần không yên, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Lúc cô tính muốn ra ngoài đi dạo, đột nhiên ngửi thấy được mùi khét. Nhiễm Minh nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên, xông ra ngoài.
Ngoài phòng, ánh lửa ngất trời. Kỳ quái là, ngoại trừ lúc hỏa hoạn bùng cháy , lại không có ai gọi! Nhiễm Minh vội vàng chạy sang gian phòng của Phùng Khởi, phát hiện Phùng Khởi vẫn còn đang ngủ trên giường, vừa định đánh thức Phùng Khởi, cô chợt có một loại dự cảm xấu. Nhiễm Minh muốn trốn đi, nhưng đã quá chậm, một cây chủy thủ đã đâm xuyên qua trái tim của cô!
“Là cậu!
” Nhìn tròng kính phản quang trước mắt, Nhiễm Minh liền hiểu ra ! Hóa ra, người đem quả cầu sắt lên người Trịnh thúc là hắn!
”Tôn Thiên Sơn!
” Giờ phút này, Nhiễm Minh tròn mắt, hận không thể nhào tới ăn thịt hắn uống máu hắn! Nhưng cô mới vừa bước lên phía trước một bước, lại đột nhiên mất thăng bằng té xuống.
“Có, độc…………” Nhiễm Minh khó khăn nói, cô nhìn về phía Tôn Thiên Sơn,
định đưa tay ra bắt hắn, nhưng lại ngay cả cánh tay đều nâng không dậy, trong lòng quýnh lên, phun ra một ngụm máu tươi. Cô nhìn thấy Tôn Thiên Sơn đang cầm dao găm đi về phía cô, cô nhìn thấy dao găm hiện ra ánh sáng lạnh, cô cảm giác trái tim của mình bị từng ánh sáng lạnh cắn nát. Nhiễm Minh hé miệng, muốn hét to, đánh thức những người khác! Tôn Thiên Sơn tên khốn kiếp này! Mọi người sẽ giết hắn ! Nhiễm Minh nhìn về phía trên giường Phùng Khởi, đột nhiên giãy giụa lấy muốn đứng lên.
“Vô dụng, đây là kịch độc của rắn biến dị, giết chết một trăm đầu con voi mới đủ! Hừ! Không nghĩ tới cô có thể chống đỡ được lúc này! Vốn là tôi nghĩ tha cho cô một mạng , dù sao muốn giết tôi ” sinh tử đụng nhau “Anh em tôi rất khổ sở ! Nhưng mà ai bảo cô khăng khăng một mực như vậy? Còn có Phùng Khởi! Nếu không phải là hắn đối với cô si mê ngay cả mạng cũng không muốn, mà Phùng Cương lại xem em trai như mạng mình, tôi cũng sẽ không bị đuổi tận giết tuyệt! Nói cho cùng, tất cả đều là tại cô! Nếu không phải là cô, tất cả mọi người sẽ không chết! Ha ha ha! Đều là cô sai! Ha ha ha ha ······ ”
Nhiễm Minh nhìn khuôn mặt tươi cười vặn vẹo của Tôn Thiên Sơn càng ngày càng mơ hồ ,
một cỗ hận ý xông lên đầu, cô cảm giác máu của mình sắp chảy khô, cô cảm giác tứ chi của mình đã lạnh buốt, mỗi khi hít vào một ngụm khí, Nhiễm Minh đều cảm thấy trái tim của mình nứt ra một chút. Theo ánh mắt Nhiễm Minh, ngoài cửa sổ, trăng tròn trơ trọi treo trên trời. Hôm nay đã là mười lăm sao? Ngày đoàn viên sao, Trịnh thúc, cháu muốn đi xuống giúp chú. Nhiễm Minh bất tài vô dụng, không thể báo thù cho chú, rửa hận !
Ngọn lửa hừng hực bốc lên,
thi thể lạnh băng của cô gái chết không nhắm mắt, ánh mắt đục ngầu, không còn sáng trong phản ánh hình người như trước, ánh trăng ngoài của sổ lương bạc như muốn tiếc thương cho số phận cô gái.