Trường Ương Truyện

Trường Ương Truyện

Cập nhật: 31/05/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 369
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Võng Du
Tiểu thuyết
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
     
     

Núi giả bị vỡ thành từng mảnh, hoa tàn héo tàn, hỗn loạn, chỉ còn lại mùi máu tanh vương vãi.

Đám tán tu muốn cướp bảo và giết người đã biến mất từ lâu, Trường Nhạc không thể không gắng gượng thu hồi một kiếm.

Một lúc sau, hắn xác nhận chung quanh không có ai khác, phun ra một vũng máu đen lớn, đầu gối trái mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, thanh kiếm trong tay phải cắm vào đấtbùn, mới không còn hoàn toàn ngã xuống.

Trường Nhạc thở hổn hển, không để ý đến mùi rỉ sét trong hơi thở, nhanh chóng tra kiếm vào vỏ, quay người lấy viên nguyên đan do sư phụ đưa cho trong túi trữ ra, đút cho Chương Nguyệt.

"Cứu Hoàng sư muội.

" Chương Nguyệt khó khăn nuốt viên nguyên đan , nắm lấy cổ tay Trường Nhạc , quay đầu tuyệt vọng nhìn lại.

Trường Nhạc gật đầu, nghiến răng nghiến lợi loạng choạng đi tìm các sư đệ sư muội khác.

Trên đường nhỏ có vài bóng người nhanh chóng lướt qua, kèm theo vài lời tức giận.

“Nếu biết sớm hơn, chúng ta đã cùng nhau làm, tránh lãng phí thời gian,

lại còn có thể diệt khẩu.

“Ai có thể nghĩ tới mấy đệ tử trong môn phái đó có thể ngăn cản, đã thế một người trong số họ lại tấn thăng trước mặt chúng ta .

Xuyên qua bóng cây rậm rạp, ánh sáng rất lớn, rõ ràng chiếu rọi trên khuôn mặt của những người này, bọn họ chính là những tán tu đột nhiên rời đi trước đó.

Tên tán tu cầm mũi tên ở phía sau nói:”Không diệt khẩu bọn họ, nếu sau này đi ra ngoài, tông môn bọn họ có khi nào sẽ tìm chúng ta trả thù hay không?”

Người đàn ông gầy gò mặc áo choàng màu xanh ở giữa có vẻ mặt lạnh lùng, xuy một tiếng, “Chỉ là một cái tông môn nhỏ trong ba ngàn linh giới mà thôi.

"Sợ cái gì" thể tu phía trước quay đầu, " Chờ chúng ta bắt được bảo vật, còn sợ không diệt được một cái tiểu tông môn hay sao. "

Một nhóm sáu người rẽ vào hành lang, chạy ngược lại với tất cả các tu sĩ.

Khi đi qua góc đường, tu sĩ mặc áo xám phía trước đột nhiên chậm lại nửa nhịp, người đàn ông gầy gò mặc áo xanh nhận ra manh mối, nhìn theo hướng nhìn của hắn, mới phát hiện có người đang đi tới từ phía đối diện.

Người nọ có một làn da trắng thuần khiết, đôi mắt trong suốt, mái tóc dài được buột bằng một sợi dây có hai màu đỏ và trắng, bên hông có treo một thanh kiếm cùng với chiếc túi đựng đồ, trừ cái này ra, trên người không có vật gì khác.

Mấy người tán tu nhìn thấy màu áo bào quen thuộc, đột nhiên trở nên im lặng.

Hành lang không tính là hẹp, nhưng muốn cho ba người đồng thời đi, cũng là hơi chật chội.

Đối phương ngước mắt liếc nhìn những tán tu xa lạ đang xếp hàng đối diện mình, hơi nghiêng người, chủ động nhường một chút không gian.

Không bên nào gây ra tiếng động, họ im lặng đối mặt với nhau và chuẩn bị vượt qua nhau.

"Xin hỏi đạo hữu" người nọ đột nhiên ngăn cản họ, cô mỉm cười và rất khách sáo, “Các vị đã bao giờ nhìn thấy một nhóm tu sĩ mặc đạo phục giống như ta chưa?”

"Không có.

" Tên tán tu cầm cung phủ nhận trước.

Tu sĩ mặc áo xám bình thường lúc này mới quay đầu lại, vẻ mặt trầm tư nói thêm: “Không có một nhóm tu sĩ nào, nhưng hình như trên đường trước đây ta đã gặp một người, chúng ta không có nhìn kỹ hơn. Đạo hữu, ngươi có thể đi trước tìm xem.

"

"Xin hỏi đạo hữu ở phương hướng nào nhìn thấy?" Trường Ương tỉnh bơ , ôm Lưu Hoàn Điệp có chút run rẩy trong lòng.

"Kia.

" Tu sĩ mặc áo xám bình thường chỉ về hướng hành lang phía tây bắc.

"Đa tạ.

" Trường Ương hướng mấy người gật đầu một cái, đầu ngón tay bên người khẽ động, sau đó theo hướng hắn chỉ phương hướng rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Ở góc đường, người đàn ông gầy gò mặc áo choàng xanh và tu sĩ mặc áo choàng xám nhìn nhau, cuối cùng nói: "Tu vi của cô ta cao hơn ta.

"

Tuy đều là trúc cơ hậu kỳ, nhưng chỉ khi lại gần hắn mới phát hiện được đối phương.

“Có muốn đồng loạt ra tay hay không?” thể tu đặt một tay lên cổ và làm động tác cắt ngang.

Tu sĩ áo xám lắc đầu, "Đừng lãng phí thời gian, chúng ta phải lấy được đồ trước khi đóng bí cảnh.

"

Người đàn ông gầy gò áo xanh vung tay một cái "Đi”

Mấy tán tu đột nhiên có cảm giác cấp bách, lại lần nữa bước nhanh hơn, hướng mục tiêu chạy tới.

Ở đầu hành lang bên kia, Trường Ương dừng lại.