Truyền Kỳ Phu Nhân

Truyền Kỳ Phu Nhân

Cập nhật: 09/06/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 92,926
Đánh giá:                        
Đô thị
Đam Mỹ
     
     

Bên này hò hét loạn cả lên, bên khoáng động cũng không yên ổn.

Phong Tĩnh Đằng biết tin tức của mình phát ra đã bị phát hiện, cho nên không thể ngồi chờ chết.

Thừa dịp lúc nghỉ trưa, thủ vệ bên ngoài thả lỏng cảnh giác, mang theo binh lính của những tinh cầu khác đánh gục từng tên thủ vệ, cũng xóa sạch camera bốn phía, đoạt lấy thông tấn khí cùng kích quang thương.

Trong khoáng động một mảnh hỗn loạn, những người khác đều không biết xảy ra chuyện gì, thậm chí có người còn hoảng hốt trốn xuống gầm giường.

Phong Tĩnh Đằng lấy thông tấn khí giành được trong tay thủ vệ, thử gọi ra bên ngoài, lại phát hiện không hoạt động, sau đó, anh đổi một cái máy khác, nhưng vẫn không được.

Trong lòng anh mơ hồ như nhớ đến điều gì, liền nhét thông tấn khí vào túi, nhìn những người sợ sệt co mình trên giường nói: “Tôi là đại tá Diroya tinh cầu, ẩn vào nơi này mục đích vì cứu mọi người ra ngoài. Trước đó đã gửi tín hiệu cầu cứu quân đội, tin tưởng quân đội chỉ cần nửa ngày liền có thể chạy tới nơi này. Trước khi quân đội đến đây, có ai nguyện ý cùng tôi đi cứu những người khác? ”

Tất cả mọi người đều sợ chết, không ai lên tiếng.

Phong Tĩnh Đằng sớm dự đoán bọn họ sẽ phản ứng như thế: “Nếu mọi người không muốn rời đi, vậy thì tốt nhất nên chờ trong sơn động đợi quân đội cứu viện, mà có một điều tôi phải nhắc nhở mọi người, nếu như đội đào mỏ biết chúng ta đã giết thủ vệ, cũng biết có quân đội phải người đến cứu viện, mọi người rất có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, hoặc có thể sẽ trở thành con tin.

Năm người lính bên cạnh im lặng nhìn anh: Đây quả thật là trần trụi đe dọa mà.

Phong Tĩnh Đằng cong môi cười.

Những người này không phải bạn lữ của anh, anh cũng không nhiều lời kiên trì khuyên bọn họ cùng nhau rời đi.

Người trong động vừa nghe sẽ bị giết, nhanh chóng đứng dậy, đáp ứng cùng rời đi.

Binh lính Rusafni tinh cầu nói: “Phong đại tá, chúng tôi phải làm thế nào?”

Phong Tĩnh Đằng híp mắt: “Vừa nãy tôi thử dùng thông tấn khí truyền tin ra ngoài, thế nhưng nó lại không hoạt động, điều đó cho thấy rằng hệ thống truyền tin đã bị quấy nhiễu, không chừng hệ thống camera cũng đã bị phá hư.

Binh lính hỏi: “Phong đại tá, làm sao anh đoán được hệ thống camera đã bị phá hư? ”

“Chúng ta giết thủ vệ nơi này, nhưng không có âm thanh cảnh báo, hơn nữa, phía trước không xa cũng có một khoáng động, có cảnh báo, chúng ta ít nhiều gì cũng có thể nghe được một chút âm thanh. Hơn nữa thông tấn khí cũng không dùng được, thủ vệ ở những nơi khác hẳn còn chưa biết chúng ta đã giết người ở đây.

“Nói không chừng bọn hắn giả vờ không biết, có ý định để chúng ta mắc bẫy?”

“Mặc kệ bọn người này có giả vờ hay không, chúng ta đều phải rời khỏi đây, nếu thấy được camera nào thì hủy nó là được. Chỗ này có hơn 100 cây súng, mỗi người chúng ta mang sáu cái, còn lại chia cho người trong động.

“Vâng.

—————————————————

Phía bên kia đại lâu, máy truyền tin không dùng được, hệ thống camera cũng bị hỏng, đám lão đại cao tầng phái thủ hạ làm việc vô cùng bất tiện, chỉ có thể tự thân xuất mã.

Mai Truyền Kỳ trốn dưới tầng ngầm một mực chờ đợi thời cơ, nửa giờ sau, rốt cuộc có người đến kho cơ giáp hỏi: “Arthur, các ngươi có thấy người nào chạy vào đây không? Là một nam nhân mặc quần áo màu đỏ.

Arthur đang đứng dưới cơ giáp chỉ đạo vệ sinh quay đầu hỏi: “Không nhìn thấy. Sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ta cũng không rõ, chỉ nghe nói có nô lệ lẻn vào chỗ chúng ta, hiện tại nhóm lão đại đều phái người bắt hắn.

“Nghiêm trọng như thế ư? Tại sao không dùng loa thông báo?”

“Hệ thống truyền tin, hệ thống camera đều bị tên nô lệ đó làm hỏng, ta cũng vừa mới nhận được tin tức, trước đó, ta thấy có hơn 100 chiếc xe quặng lái vào khoáng động, cũng không biết tên nô lệ đó có ngồi lên xe lén về sơn động không nữa, thôi không nói nữa, ta cùng những người khác lại đi đến nơi khác tìm xem.

Người kia vừa rời đi, có một duy tu sư (người dọn vệ sinh, sửa chữa) lên tiếng: “Tên nô lệ đó thật lợi hại, lại có thể lẻn vào chỗ chúng ta đi dạo một, mà còn có thể bình yên vô sự trở lại trong sơn động, cũng không biết mục đích tên đó lẻn vào đại lâu là gì.

“Có lẽ là muốn bỏ trốn khỏi đây, thế nhưng bị đám lão đại phát hiện thân phận, cho nên, liền bí mật quay về sơn động.

Arthur lên tiếng: “Bớt nói nhảm đi, nhanh chóng vệ sinh cơ giáp, nói không chừng các lão đại đột xuất muốn dùng cơ giáp.

“Đã biết.

Mai Truyền Kỳ rón rén bò dậy, kiểm tra tình huống cơ giáp chỗ mình, xác định hộp năng lượng sung túc. Tất cả không có vấn đề, rồi ngồi vào chỗ, lập tức khởi động cơ giáp.

Arthur cùng mọi người nghe âm thanh máy móc chuyển động, vội quay đầu nhìn, thấy cơ giáp hàng thứ nhất đã khởi động.

“Là ai? Là ai trong cơ giáp?” Arthur lớn tiếng quát lên.

Mai Truyền Kỳ lấy đoạn thu âm lúc trước của Sousan phát ra: “Tụi mày mở cơ giáp cùng tao đến khoáng động bắt nô lệ.

Lồng phòng hộ của cơ giáp chỉ có thể nhìn từ bên trong, cho nên, cậu cũng không lo lắng người bên ngoài sẽ thấy mình.

Duy tu sư nghe là giọng Sousan lão đại, đối với chuyện lão đại cho phép bọn họ khởi động cơ giáp tiến vào khoáng động, cảm thấy vô cùng kích động, không chút hoài nghi đối phương là giả.

Chỉ có Arthur cảm thấy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Sousan lão đại vào đây lúc nào? Tại sao hắn không nghe thấy tiếng bước chân? Còn nữa, sao chỉ có một mình Sousan lão đại vậy?

Nếu muốn bắt nô lệ, cũng không nên mang duy tu sư mới đúng, huống hồ chỉ là bắt một tên đầy tớ, cần khởi động cơ giáp sao?

Không chờ Arthur suy nghĩ rõ ràng, trong cơ giáp lần thứ hai truyền ra tiếng quát: “Động tác còn không mau một chút, nếu để cho tên nô lệ kia chạy mất, tụi mày chờ bị phạt đi.

“Dạ! Dạ!

” Bốn tên duy tu sư nhanh chóng bò lên cơ giáp bảo trì tốt.

Arthur chạy đến phòng điều khiển, chuyển nhập một chuỗi mật mã, đát một tiếng, cánh cửa lớn chậm rãi mở ra.

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy cánh cửa phía trước mở ra, ánh mắt sáng choang.

Mấy ngày trước, lúc cậu xâm nhập hệ thống theo dõi đã kiểm tra toàn bộ tình huống nơi này, từng chú ý tới phải nghiệm chứng vân tay mới có thể rời đại lâu, cho nên, muốn rời khỏi đây không phải là chuyện dễ.

Lúc sau, cậu liền đánh chủ ý đến cơ giáp, cậu cho rằng hình thể của những cơ giáp này quá lớn, tất nhiên không thể ra vào bằng cửa chính như người bình thường, nhất định sẽ có đường khác để rời đi, cho nên cậu mới chọn đến nơi này.

Cứ như vậy, không những có thể lấy đi một bộ cơ giáp, còn có thể bảo vệ bản thân an toàn, tránh bị người khác đả thương, hơn nữa cơ giáp mà cậu trộm được so với hai mươi mấy cây kích quang thương hữu dụng hơn nhiều.

“Đi.

” Mai Truyền Kỳ dẫn đầu bước ra ngoài.

Mới vừa rồi nghe kẻ chạy tới đây tìm người nói có hơn trăm chiếc xe lái vào trong động, rất có thể là do lão đại phái đi, cho nên, thời gian vô cùng gấp gáp.

Arthur cũng leo lên cơ giáp, cùng bốn duy tu sư rời đi.

Cả sáu chiếc cơ giáp lọt vào tầm mắt mọi người, người bên trong đại lâu đều sợ ngây người: “Chỉ là bắt một tên nô lệ thôi mà, lại điều động đến nhiều cơ giáp thế ư.

“Là lão đại nào hạ lệnh? Sao tôi không nghe nói nhỉ?”

“A! Nhóm lão đại xuống kìa.

Kiều Lạc dẫn theo đội trưởng tiểu phân đội đi xuống, liền thấy một đám thủ hạ chen chúc đứng ở cửa.

“Tụi mày sao không đi tìm người, đứng ở cửa làm gì?” Đại Nhĩ tức giận quát.

Kiều Lạc nhìn cơ giáp đã đi xa, chỉ vào nói: “Kia là chuyện gì? Ai ra lệnh?”

Đại Nhĩ ngẩng đầu nhìn: “Không biết, chắc là Nộ Chuy bọn họ đấy, dù sao trong khoáng động có hơn sáu vạn tên nô lệ, chỉ phái mấy ngàn tên thủ hạ mang kích quang thương đi qua, chưa chắc có thể trấn áp được, nếu như có mấy chiếc cơ giáp này ở đó, bọn nô lệ cũng không dám làm càn như vậy.

Kiều Lạc vẫn cứ cảm thấy không yên lòng, lấy thông tấn khí ra, lập tức nhớ tới hệ thống truyền tin đã bị phá hỏng, đành phái người đi thăm dò đội trưởng nào đã ra lệnh.

————————————

Trong khoáng động, lúc Phong Tĩnh Đằng dẫn người đi, nhân số của bọn họ từ hơn hai ngàn người mở rộng đến hơn một vạn người, kích quang thương trong tay từ hơn một trăm cây đến hơn năm trăm cây, một đường xuống dưới đều vô cùng thuận lợi.

Bất quá, có nhiều nô lệ chưa đến làm việc, đám thủ vệ khác liền cảm thấy đã xảy ra chuyện.

Thế nhưng, thông tấn khí không gọi được, đành phải phái người đến nơi khác kiểm tra, phát hiện có mấy khoáng động đều không có nô lệ làm việc, nếu có thì chỉ có thợ đào mỏ và khuân vác, lại không có người mài đá, ngay cả thủ vệ cùng đầu lĩnh cũng không thấy.

Bọn hắn đành đến sơn động tìm người, từ phía xa xa lại thấy trước cửa có rất nhiều thi thể.

Tiến lên kiểm tra, toàn bộ đều là người của bọn hắn, hơn nữa đều là những người trông coi nô lệ, song, toàn bộ nô lệ bên trong đều không thấy.

Thủ vệ kinh hãi, nhanh chóng lái xe về đại lâu, đem sự tình nói cho lão đại.

Kiều Lạc bọn họ nghe thủ vệ báo cáo, triệt để tức giận rồi!

Phong Tĩnh Đằng và Lỗ Nghị dẫn mọi người lên xe quặng lái đến chỗ ước định, vừa bước xuống xe, liền nhìn Lỗ Nghị hỏi: “Cậu cứu được người của tinh cầu mình ra chưa? Là người nào?”

Lỗ Nghị lắc đầu: “Cậu ta còn trong phòng tinh luyện, trên đường đi còn phải qua vài khoáng động lớn, có rất nhiều thủ vệ, phải đánh qua mới đi tới được.

Phong Tĩnh Đằng quét ánh mắt oai lệ nhìn vạn tên tạp công trong khoáng động, thêm vào những người anh mang tới, nhân số chắc lên đến hai vạn người.

“Người của chúng ta quá nhiều, rất dễ trở thành mục tiêu, đợi ở đây cũng dễ bị vây nhốt, đều lên xe cả đi, chúng ta cùng nhau qua.

Lỗ Nghị đồng ý, phất tay với đám người tạp công.

Phong Tĩnh Đằng chợt rùng mình: “Chờ đã.

Lỗ Nghị nhanh chóng bảo tạp công lui về.

“Có xe quặng khác tới đây.

” Phong Tĩnh Đằng bảo binh lính nhanh chóng lái xe đi, dẫn mọi người rời khỏi nơi này trước.

Anh và Lỗ Nghị vội vàng trốn vào hầm mỏ.

Những người khác vừa rời đi, thì có hơn trăm chiếc xe mỏ đứng trước cửa khoán động.

Phong Tĩnh Đằng và Lỗ Nghị nghiêng đầu nhìn, thấy có hơn ngàn người bước xuống, còn khoảng hơn hai ngàn người ngồi trong xe.

Người dẫn đầu nói: “Vào trong động lục soát xem có người bên trong hay không.

Các tạp công trốn trong khoáng động vô cùng lo lắng, lặng lẽ nhìn bên ngoài, thấy trên tay thủ vệ đều cầm kích quang thương, cả người run lên, không thể khắc chế nỗi sợ.

“Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chúng ta lần này chết chắc rồi.

” Có người sợ hãi nói.

Những kẻ nhát gan khác cũng bởi vì hắn nói như thế mà cảm thấy khủng hoảng, co người lại rút vào trong góc tối.

Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng nhìn lướt qua người kia.

Ô Lãng hạ thấp giọng nhắc nhở: “Không muốn chết thì câm miệng.

Người kia sợ hãi ngậm miệng, lại không thể khắc chế thân thể phát run.

Lỗ Nghị cầm chắc súng trong tay tìm vị trí thật tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích đám thủ vệ kia.

Cũng may phần lớn những tạp công tuy sợ sệt, nhưng vẫn có lý trí nghe theo an bài.

“Đợi lát nữa bọn họ vừa tiến đến, chúng ta liền bắn phá.

“Được.

Thượng Quan công tử cắn răng, cũng cầm kích quang thương trốn đi, nhắm ngay thủ vệ muốn tiến vào.

Bên ngoài thủ vệ lo lắng có người, đều là dựa vào cạnh vách tiến lên.

“Nổ súng.

” Lỗ Nghị hạ lệnh.

Hơn trăm bạch quang bay về phía thủ vệ, những người đi trước ngã xuống bỏ mình, những người phía sau kinh hãi, nhanh chóng chạy ra ngoài tránh né xạ kích.

Những thủ vệ còn trên xe thấy có súng laser bắn ra, cuống quýt ngồi xổm người xuống.

Người đứng đầu hướng bên trong hô: “Nô lệ bên trong nghe cho kỹ đây, nếu tụi mày nổ súng nữa, chúng tao sẽ thả lôi đạn.

Đám thủ vệ trốn bên ngoài khoáng động đình chỉ xạ kích, người bên trong cũng ngừng lại.

Người kia hô lần nữa: “Nô lệ bên trong nghe cho kỹ đây, nếu tụi mày nổ súng nữa, chúng tao sẽ thả lôi đạn.

Nhóm tạp công nghe thả lôi đạn, vẻ mặt sợ hãi, trong khoáng động chỉ có thể trốn tránh, không có thông đạo cho bọn họ đào tẩu, cho nên, nếu ném lôi đạn vào, bọn họ chỉ có thể chờ nổ chết.

Có người khiếp đảm nói: “Tôi không muốn bị nổ chết, cũng không muốn chết ở đây, chúng ta chỉ cần tiếp tục làm nô lệ cho bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ không giết chúng ta.

Có vài người cũng phụ họa: “Đúng! Chỉ cần ra ngoài tiếp tục làm nô lệ, nếu không, toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này.

Người trong khoáng động ngo ngoe rục rịch, thậm chí có người muốn đi ra ngoài.

Phong Tĩnh Đằng, Lỗ Nghị, Ô Lãng, Thượng Quan công tử nhíu chặt mày.

Những người này chỉ biết sợ chết, căn bản không nghĩ nếu tiếp tục làm nô lệ kết cục vẫn là chạy không thoát cái chết, còn không bằng ở đây liều mạng.

“Nơi này làm mỏ năng lượng thạch, nếu thả lôi đạn ở đây, năng lượng thạch rất có khả năng sẽ chịu cực nóng sinh ra phản ứng, phát sinh lớn hơn sẽ nổ tung, bọn hắn cũng sẽ mất mạng, cho nên, bọn hắn không dám tùy ý thả lôi đạn.

Phong Tĩnh Đằng giải thích làm nhóm tạp công thoáng bình tĩnh lại một chút.

Ô Lãng cùng Lỗ Nghị hai mắt nhìn nhau, biết lời này chỉ là động viên mọi người mà thôi.

Phong Tĩnh Đằng làm như thế, bất quá là chờ những binh lính của tinh cầu khác dẫn người trở về cùng anh đồng thời giáp công đám người kia, anh tin vào năng lực của mình trước khi đám người đó ném lôi đạn vào, sẽ dùng súng bắn hạ nó trước.

Thủ lĩnh thấy không ai đi ra, liền lấy một khỏa lôi đạn, uy hiếp nói: “Các ngươi không ra ngoài, tao liền vứt nó vào.

Lời này vừa nói ra, đám người thật vất vả trấn an xuống, lại bắt đầu bạo động.

Đột nhiên, có người đứng lên, tựa như phát điên mà chạy ra ngoài.

Mọi người kinh hãi, muốn kéo hắn vào, người kia lại một bước chạy ra.

Người còn chưa chạy tới cửa, đám thủ vệ bên ngoài bỗng liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, khiến tên tạp công kia sợ hãi chạy thật nhanh về trong động.

Phong Tĩnh Đằng cùng Ô Lãng bọn họ nghe âm thanh ‘hô hô’, liền thăm dò nhìn ra ngoài, thấy mấy trăm laser màu trắng từ trong mắt bọn họ bay qua, bắn vào đầu thủ vệ, sau đó, thủ vệ từ trên xe rớt xuống.

“Có phải là những binh lính trở về cứu chúng ta không?” Lỗ Nghị nhỏ giọng hỏi.

Phong Tĩnh Đằng lắc đầu một cái: “Không giống, tốc độ xạ kích quá nhanh…”

Lời còn chưa dứt, có đạo hồng quang phút chốc bay qua.

Phong Tĩnh Đằng cả kinh, kéo Thượng Quan công tử đang nhìn bên ngoài nhào trên đất, rống to: “Mau tránh ra.

Mọi người cuống quít đem đầu rụt trở về, bên tai chỉ nghe tiếng nổ ‘ầm’ thật lớn, một luồng hơi nóng vọt vào khoáng động, còn có vài khối thép nát vụn bay vào, đập trên vách tường, phát ra âm thanh ‘lách cách lang cang’, làm nhóm tạp công sợ hãi đều phải tè ra quần.

“Mau rút lui! Mau rút lui!

” Thủ vệ bên ngoài khủng hoảng kêu lên, gần trăm chiếc xe quặng nhanh chóng trốn chạy.

Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, những tạp công bên trong sợ hãi ôm thành một đoàn, sau đó, tiếng máy móc chuyển động vang lên, còn có tiếng bước chân trầm trọng ‘đông, đông’ không ngừng, như là có quái vật to lớn đi về phía bọn họ.

Sắc mặt các tạp công trắng bệch, chỉ sợ có chuyện càng đáng sợ ở phía sau đang chờ bọn họ.

Ước chừng qua nửa phút, một chiếc trọng hình cơ giáp cao chừng bốn mét hiện ra trước mặt bọn họ.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.

Ô Lãng nghi hoặc: “Tại sao lại có trọng hình cơ giáp ở đây?”

Có tạp công mừng rỡ hỏi: “Có phải là cơ giáp của quân đội phái tới không?”

Phong Tĩnh Đằng phát hiện họng súng đưa về phía cửa động bên cạnh, rất có thể là muốn bắn những thủ vệ còn chưa tắt thở bên ngoài.

Tiếp theo, cơ giáp ngưng hoạt động, người bên trong lên tiếng: “Là tôi.

Phong Tĩnh Đằng nghe thanh âm quen thuộc, khóe miệng cong lên.

Ngày đó nghe được Ô Lãng nói Mai Truyền Kỳ vì bảo hộ Thượng Quan công tử, trở thành nam sủng của Sousan, lúc đó trong lòng anh vô cùng phẫn nộ, hận không thể giết chết hết đám người này.

Bất quá, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, cảm thấy mình phải tin tưởng năng lực của bạn lữ, nếu bạn lữ quyết định trở thành nam sủng của Sousan, nhất định có thể ứng phó tốt tình huống như thế.

Cho nên, anh cũng cho mình ba ngày, nếu lại tìm không thấy người Silefan phải bảo vệ, anh liền nữa đêm lén lút hành động tìm người, còn không tìm được người nữa, liền phát tín hiệu cứu viện.

Thượng Quan công tử vừa cao hứng lại vừa phức tạp nhìn bên ngoài cơ giáp.

Lỗ Nghị nhướng nhướng mày.

Ô Lãng thở ra một hơi: “Thật là bị cậu ta dọa mà.

Nhóm tạp công cảm thấy người ngồi trong cơ giáp hẳn là người một nhà, cao hứng nhảy lên.

Khối pha lê bọc cơ giáp thương chậm rãi nâng lên, lộ ra người ở bên trong.

Mai Truyền Kỳ nói: “Tôi ở đây còn năm chiếc cơ giáp, ai biết dùng cơ giáp thì theo tôi.

Những tạp công đều là người bị bắt ở Thiên Thành, ngoại trừ Phong Tĩnh Đằng, Ô Lãng, Lỗ Nghị, chỉ có ba người biết dùng cơ giáp, hơn nữa trình độ thao tác cũng bình thường, nhất định không nhanh nhẹn bằng những quân nhân được huấn luyện qua.

Phong Tĩnh Đằng quyết định để Ô Lãng, Lỗ Nghị cùng ba người khác đi khởi động cơ giáp, còn mình lưu lại dẫn dắt đội ngũ.

Năm người Ô Lãng theo Mai Truyền Kỳ đi tới cuối thông đạo đến chỗ cua quẹo, liền thấy năm chiếc cơ giáp màu đen không nhúc nhích đứng trong đường hầm.

Rõ ràng trọng hình cơ giáp chỉ cao khoảng bốn mét, lúc này, lại khiến bọn họ thoạt nhìn vô cùng cao lớn.

Ô Lãng cười hỏi: “Làm thế nào mà cậu mang được cả năm chiếc cơ giáp đến đây vậy?”

Mai Truyền Kỳ nhếch môi: “Cậu đi lên chẳng phải sẽ biết a.

Lỗ Nghị híp mắt một cái, chú ý tới lớp pha lê ở cơ giáp thương của cả năm chiếc cơ giáp đều bị đánh thủng thành một cái động, hơn nữa, vị trí vừa lúc ở cùng một nơi.

Nếu đoán không nhầm, ‘Cổ Kỳ’ hẳn là xuyên qua pha lê tinh chuẩn mà đánh gục người bên trong.

Ô Lãng dẫn đầu leo lên cơ giáp, ấn xuống chốt mở ở phần đầu cơ giáp, mở cơ giáp thương, nhìn thấy có một người đã chết chỗ đài điều khiển.

“Cậu giết?”

Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Không phải tôi giết, lẽ nào cậu giết?”

Sau khi cậu mang năm chiếc cơ giáp vào khoáng động, vì lo lắng năm tên duy tu sư làm chuyện xấu, liền lập tức tìm cơ hội giết cả năm người bên trong.

Lúc ấy giết chết bọn họ, không ngờ cơ giáp bọn họ mang ra lại có tác dụng lớn đến thế.

Bọn người Ô Lãng nhanh chóng ném thi thể ra ngoài, cùng Phong Tĩnh Đằng bọn họ hội họp. Phía trước, xe quặng rời đi cùng thợ đào mỏ cũng quay về.

------oOo------

Chương 260<: br/>

Nguồn: EbookTruyen.

VN