“Cậu……” Mai Truyền Kỳ nghe ba chữ ‘đã đến giờ’, lòng có chút loạn, chỉ cần nghĩ tới sau khi Lý Binh quét hình đại não ký ức liền sẽ chết, trong lòng đột nhiên rất áy náy.
Lý Binh biết cậu muốn nói gì, suy yếu cười: “Đừng lo, đây là tôi tự nguyện.
”
Mai Truyền Kỳ im lặng hướng hắn chào một cái.
Lý Binh dưới sự trợ giúp của pháp y, nằm trên thiết bị màu trắng đẩy lên giường.
Pháp y trước tiên tiêm cho Lý Binh một liều thuốc ngủ khiến hắn rơi vào giấc ngủ sâu, lại gắn các tuyến khí rà quét vào các huyệt trên đầu Lý Binh, trong đó có một cái cần cắm vào trong đầu, tiếp xúc tầng ngoài đại não.
Cách làm như thế nhìn như rất nguy hiểm, nhưng sẽ không đả thương thân thể, cũng sẽ không nguy hại đến đại não, thậm chí chỉ cần rút tuyến khí trong đầu ra, vào khoang chữa bệnh trị liệu thì miệng vết thương chẳng mấy chốc sẽ khép lại.
Chân chính gây tổn thương là khi quét hình, cần thông qua máy quét rút ra ký ức, làm như vậy vô cùng tổn hại thân thể, không có mười ngày nửa tháng thì không cách nào điều dưỡng hảo thân thể.
Pháp y luôn mãi xác nhận máy quét không có vấn đề, mới xoay người nhìn quan tòa nói: “Kính thưa quan tòa, có thể bắt đầu rồi.
”
Hà Quân bọn họ vô cùng căng thẳng.
Quan tòa gật đầu: “Bắt đầu.
”
Pháp y khởi động máy quét, thân thể Lý Binh như bị điện giật, cả người run rẩy, sau đó không còn phản ứng.
Pháp y tìm tòi ký ức Lý Binh, trực tiếp nhảy qua ký ức khi còn nhỏ cùng thời niên thiếu của Lý Binh, tìm được thời điểm cùng Trùng tộc đại chiến, cũng dùng thiết bị phát âm thanh và hình chiếu lấy trong ký ức phát ra cho mọi người cùng nhìn.
Ngay sau đó, bên trong hình chiếu xuất hiện hai hàng binh lính, đứng đầu chính là Mai Truyền Kỳ cùng Vệ Long.
Vệ Long hạ lệnh: “Mai Truyền Kỳ, quân ta phía nam phòng vệ tương đối yếu, lúc nào cũng có thể gặp phải Trùng tộc tập kích, hiện tại tôi lệnh cậu tức khắc mang theo ba ngàn binh lính thẳng đến mặt nam bảo vệ.
”
“Vâng, thiếu tá.
”
Mai Truyền Kỳ lập tức mang theo ba ngàn binh lính đi về phía nam, song trên đường gặp phải một đội ngũ đang cùng Trùng tộc kịch liệt giao chiến.
Đứng ở góc độ Lý Binh, cũng không biết Mai Truyền Kỳ tại sao đột nhiên lại dừng phi hành, đợi một hồi lâu mới nghe Mai Truyền Kỳ từ thông tấn khí nói: “Đội ngũ này khiếm khuyết hỏa lực, chúng ta cần phải giúp bọn họ, bọn họ mới có thể chiến thắng.
”
Có người phản đối: “Nhưng Vệ Long thiếu tá ra lệnh chúng ta lập tức chạy tới mặt nam, nếu bởi vì đến muộn mà không bảo vệ được mặt nam, chúng ta sẽ phải chịu phạt nặng.
”
Mai Truyền Kỳ nói: “Tôi biết, bất quá, các cậu chỉ cần cho tôi một chút thời gian, chỉ cần một chút thời gian là có thể đánh lui Trùng tộc, đến lúc đó, chúng ta lại lập tức tiến thẳng đến mặt nam cũng không muộn.
”
Cũng không đợi mọi người đáp lại, liền tự mình mang theo đội ngũ công kích Trùng tộc.
Tiếp đó, người có mặt tại tòa cùng người đang xem phát sóng trực tiếp nhìn hình ảnh Mai Truyền Kỳ chỉ huy xuất sắc, cùng một hồi chiến đấu kịch liệt, đáng tiếc không ai biết trận chiến này chính là trận chiến năm đó Phong Tĩnh Đằng đánh lui Trùng tộc.
Sau khi đại chiến kết thúc, Mai Truyền Kỳ lập tức mang theo đội ngũ chạy về phía nam.
“Mai Truyền Kỳ, cảm ơn cậu vừa rồi đã cứu tôi.
” Có người mở miệng nói cảm ơn.
Mười sáu tên thượng úy ở chỗ bị cáo, yên lặng đưa mắt nhìn Đặng Phi đứng chính giữa, người đang nói cảm ơn chính là Đặng Phi.
Đặng Phi sắc mặt vừa xanh vừa hồng.
Thời điểm đại chiến Trùng tộc, Mai Truyền Kỳ quả thật đã cứu hắn, nếu không phải nhờ cậu, hắn đã sớm bị Dị Hình cơ bắn rơi.
Hình chiếu phát ra tiếng cười khẽ: “Khách khí cái gì, vừa rồi tôi cưỡng ép mang theo các cậu công kích Trùng tộc, đương nhiên phải phụ trách an toàn của mọi người rồi, nói đi nói lại, các cậu vừa rồi đánh đến sảng khoái đi?”
“Rất sảng khoái.
” Binh lính bắt đầu ì ì èo èo nói về trận chiến ấy.
“Chưa từng sảng khoái như vậy a.
”
“Đây là lần đầu tiên tôi ra chiến trường đấy, vừa nãy sợ thật, bất quá sau khi oanh tạc mấy chiếc Dị Hình cơ thì cảm thấy vô cùng kích thích.
”
“Kích thích tính cái gì, nhìn thấy Trùng tộc bị chúng ta đánh bại, đó mới gọi hả hê lòng người, cũng không biết sau khi trở về có khen thưởng gì không.
”
“Đánh lui Trùng tộc, bảo vệ tốt tinh cầu chúng ta, đó cũng xem như là phần thưởng lớn nhất.
” Mai Truyền Kỳ cười nói: “Được rồi, mọi người chớ đùa nữa, lát nữa chúng ta đến mặt nam, phải nghiêm túc phụ trách bảo vệ cho thật tốt.
”
“Vâng.
”
Lúc sau không có người lên tiếng nữa, bất quá, không bao lâu sau, đội ngũ bọn họ đã bị một đội chiến sĩ cơ giáp ngăn lại, dùng danh nghĩa đào binh bắt Mai Truyền Kỳ về.
Lý Binh nhìn Mai Truyền Kỳ bị mang đi, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy? Mai Truyền Kỳ chạy trốn khi nào, làm sao đột nhiên biến thành đào binh?”
Những người khác cũng dồn dập lo lắng nói: “Có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”
“Nhất định là hiểu lầm rồi, chúng ta nên gọi cho Vệ Long thiếu tá, nhờ ngài ấy hỏi thăm tình huống xem sao.
”
“Tôi đã gọi Vệ Long thiếu tá, nhưng không có người tiếp máy, sao lại thế này?”
“Mọi người đừng khẩn trương, chúng ta nhanh tới bảo vệ mặt nam, chờ chiến sự kết thúc, chúng ta lại đi tìm Vệ Long thiếu tá.
”
Pháp y nhìn đến đây, lại đem ký ức Lý Binh thủ vệ tinh cầu nhảy đến sau khi kết thúc đại chiến.
Lý Binh cùng một đám binh lính đi gặp Vệ Long thiếu tá, nhưng chờ đợi bọn họ lại là tin tức Vệ Long thiếu tá đã hy sinh, chuyện này khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Lúc bọn họ đang nghĩ cách giúp Mai Truyền Kỳ, đột nhiên có người tìm tới bọn họ, nói bọn họ đứng ra xác nhận Mai Truyền Kỳ chạy trốn khi chiến đấu.
Mọi người đương nhiên không muốn làm ra loại chuyện thất đức này, thậm chí còn khinh thường những kẻ bảo bọn họ vu hại Mai Truyền Kỳ.
Bất quá, những người đó vẫn không từ bỏ, liền quyết định dụ dỗ những binh lính này, dụ dỗ không thành thì dùng người nhà uy hiếp bọn họ.
Thậm chí trước khi ra tòa, phát video người nhà bị trói cho bọn họ xem, có mấy người vì sợ gây họa tới người nhà, liền đáp ứng chuyện này.
Lý Binh cũng nhận được video người nhà bị bắt, đành phải thỏa hiệp ra tòa xác nhận Mai Truyền Kỳ chạy trốn trong trận chiến.
Ở trên tòa án, năm mươi binh lính đứng ra xác nhận Mai Truyền Kỳ chạy trốn.
Đám Hà Quân nhìn đến đây, sắc mặt đã trắng đến không thể trắng hơn.
Quan tòa cùng thẩm phán viên bọn họ trong lúc nhất thời không còn lời để nói, trong đầu vẫn phát lại tình cảnh Mai Truyền Kỳ bị xác nhận.
Lấy kinh nghiệm xử án nhiều năm, biểu tình khó có thể tin cùng phẫn nộ của Mai Truyền Kỳ khi đó không giống như đang giả vờ.
Pháp y đóng máy quét, sau đó kiểm tra thân thể Lý Binh, xác định thân thể hắn có vấn đề gì không.
Nhưng vừa nhìn liền biến sắc, không tin rõ ràng đại não có thể chịu đựng rà quét, sao lại đột nhiên chết đi.
Pháp y lần thứ hai nhanh chóng kiểm tra một lần, xác định Lý Binh thật sự đã không có hô hấp, nhanh chóng quát: “Mau, mau đẩy người đến phòng y tế.
”
Phiên tòa một trận xôn xao.
Quan tòa hỏi: “Làm sao vậy?”
Pháp y vội vàng giải thích: “Trái tim Lý Binh đã ngừng đập, cũng không còn hô hấp.
”
Mọi người ngẩn ra.
Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lý Binh, dường như đã hoàn thành tâm nguyện, ra đi vô cùng an tường.
Cậu không tiếng động hướng về nơi Lý Binh bị đưa đi, nói một tiếng cảm ơn.
Luật sư bị cáo nhân cơ hội nói: “Kính thưa quan tòa, chúng tôi xin tạm ngưng nửa giờ.
”
Quan tòa nhìn nơi này có chút loạn, đồng ý tạm ngưng nửa giờ, tiện thể thảo luận vụ án với khác thẩm phán viên khác.
Mai Truyền Kỳ vào phòng chờ chờ đợi.
Nháy mắt nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, liền nhào lên chôn mặt vào ngực anh, không để anh thấy vành mắt đỏ hoe của mình.
“Lý Binh chết rồi.
” Giọng cậu có chút nghẹn ngào, mang theo một tia khó chịu.
Phong Tĩnh Đằng ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an nói: “Anh biết, anh đều thấy được, đừng khổ sở nữa.
”
Bọn họ tuy ngồi ở phòng chờ, nhưng có thể thông qua phát sóng trực tiếp nhìn tất cả mọi chuyện.
Mai Truyền Kỳ ôm chặt Phong Tĩnh Đằng, không lên tiếng.
Lúc này luật sư đi tới: “Bị cáo xin nghỉ nửa giờ, chỉ sợ bọn họ còn có hậu chiêu.
”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mắt như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lấy thông tấn khí ra liên lạc: “Người nhà Lý Binh thế nào?”
Đối phương nói: “Lúc chúng tôi tới nơi, hàng xóm phụ cận đều nói bọn họ bị người đón đi rồi, cũng không biết đi nơi nào, e là bị người bắt đi.
”
Phong Tĩnh Đằng cúp máy, nhìn Mai Truyền Kỳ nói: “Người của anh nói người nhà Lý Binh bị ai đó đón đi rồi, anh nghĩ hẳn là bị đám người Dương Thường Chính bắt đi.
”
Mấy ngày trước đó thật sự là quá bận, nhất thời không nhớ tới việc phải bảo vệ người nhà Lý Binh, cho tới hôm nay mở phiên tòa, mới vội vội vàng vàng phái một nhóm người đi bảo vệ bọn họ, lại không nghĩ tới kết quả như thế.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng ngẩng đầu: “Nếu thật là đám người Dương Thường Chính bắt đi, bọn họ rất có thể đã sớm đoán được chúng ta sẽ để Lý Binh ra tòa làm chứng, bất quá, nếu thật là như vậy, bọn họ tại sao không dùng người nhà Lý Binh đến uy hiếp Lý Binh?”
“Có thể là vì liên lạc Lý Binh không được.
” Phong Tĩnh Đằng nhìn hai mắt cậu đỏ lên, đau lòng cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt đối phương.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!