Sau một lúc lâu, Nghiêm Tử Tả mới lấy lại tinh thần, tiếp theo lại lấy ra một khối tinh phiến đưa cho quan tòa: “Kính thưa quan tòa, đây là băng ghi hình tại công đoàn cửa hàng chúng tôi, đây là Dư Thiên Nghĩa thượng úy tại vũ trụ lịch ngày 15 tháng 2 năm 3318, cũng là giao thừa, đi đến công đoàn cửa hàng chúng tôi, trình vật này lêm để bảo đảm tính chân thật.
”
Quan tòa để thư ký viên phát video ra, nhìn thấy Dư Thiên Nghĩa đến công đoàn cửa hàng lấy tinh phiến, rồi mang tinh phiến chỉ định ủy thác cho Nghiêm Tử Tả.
“Bị cáo, các ngươi còn biện hộ gì không?” Quan tòa hỏi.
Trong ký ức Dư Thiên Nghĩa có hình ảnh rất nhiều người gặp phải uy hiếp, Lý Binh là một trong số đó, nói cách khác luật sư bị cáo trước đó tố cáo nguyên cáo sửa chữa ký ức Lý Binh tội danh không thành lập.
Luật sư bị cáo nói: “Quan tòa đại nhân, chúng tôi muốn xin nghỉ giải lao……”
“Ta thừa nhận mình đã từng vu hại Mai Truyền Kỳ.
” Thành Kiện Văn đột nhiên lên tiếng ngắt lời luật sư bị cáo.
Luật sư bị cáo cùng Tạ Hạo bọn họ sắc mặt biến đổi.
Mai Truyền Kỳ nhíu mày, đối với Thành Kiện Văn chủ động thừa nhận cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hà Quân cùng Đặng Phi khiếp sợ nhìn Thành Kiện Văn, nhanh chóng thấp giọng nói: “Thành Kiện Văn, ngươi điên rồi!
”
Thành Kiện Văn nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Còn nhớ trước khi tới đây ta nói gì không? Hơn nữa, đến lúc này rồi, chúng ta vẫn phủ nhận còn tác dụng sao? Không bằng chủ động thừa nhận để giảm bớt hình phạt.
”
Hà Quân cùng Đặng Phi nhớ lại những lời hắn nói trước khi mở phiên toà, sắc mặt trắng bệch.
Thành Kiện Văn nhìn Mai Truyền Kỳ: “Ta chủ động thừa nhận cũng không phải vì muốn giảm nhẹ hình phạt, chỉ hy vọng Mai thiếu tá nể tình ta chủ động mà có thể bảo vệ an toàn của chúng ta.
”
Còn một điều hắn chưa nói ra, bất kể bọn họ thừa nhận hay không, bất kể lật lại bản án thành công hay không, trong video Dư Thiên Nghĩa nhắc tới bọn họ cũng có tinh phiến ký ức đại não, Vệ Long nhất định sẽ động sát tâm, không bằng chủ động thừa nhận tìm chỗ dựa.
Mai Truyền Kỳ không nói lời nào.
Thành Kiện Văn cảm thấy cậu đã đáp ứng mình, xoay người nói với quan tòa: “Ký ức của Lý Binh cùng Dư Thiên Nghĩa đều là thật, chúng tôi lúc ấy đều bị cám dỗ và uy hiếp nên mới lên toà xác nhận Mai Truyền Kỳ, cho nên, Mai Truyền Kỳ năm đó căn bản không chạy trốn.
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp dồn dập kinh ngạc thốt lên, hơn nữa cũng tức giận không thôi, không ngờ trong quân đội cũng có mặt tối như vậy.
Hà Quân cùng Đặng Phi cũng mở miệng thừa nhận Mai Truyền Kỳ không chạy trốn.
Quan tòa hỏi lại lần nữa: “Bị cáo, các ngươi còn lời gì muốn nói hay không?”
Luật sư bị cáo mặt tối sầm không lên tiếng.
Mười bốn tên thượng úy còn lại trừng Thành Kiện Văn bọn họ cũng không nói lời nào.
Bọn hắn bây giờ còn có thể nói cái gì?
Thành Kiện Văn bọn họ đều thừa nhận hơn bốn năm trước vu hại Mai Truyền Kỳ, bọn hắn biện minh gì cũng vô dụng.
“Các ngươi không lên tiếng, ta coi như các ngươi từ bỏ biện hộ, thừa nhận đã từng vu hại Mai Truyền Kỳ.
”
Quan tòa thấy bọn họ vẫn không lên tiếng, liền tuyên bố: “Nguyên cáo Mai Truyền Kỳ vũ trụ lịch ngày 25 tháng 8 năm 3314 phán quyết lật lại bản án, sau khi trải qua thẩm án, nguyên cáo Mai Truyền Kỳ có đủ chứng cứ, chứng minh mình năm đó đúng là bị vu hại vào trại giam, hiện tại, ta tuyên bố, nguyên cáo Mai Truyền Kỳ lật lại bản án thành công.
”
Mai Truyền Kỳ rốt cục lộ ra nụ cười, kích động đi tới ôm lấy Phong Tĩnh Đằng.
Cậu rốt cục đã rửa sạch tội danh đào binh này.
“Chúc mừng cậu, Mai thiếu tá.
” Luật sư nguyên cáo cười nói: “Mấy năm nay thật ủy khuất cho cậu.
”
Các bằng hữu đang xem phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy cao hứng vì Mai Truyền Kỳ.
Ngay cả khán giả cũng vui vẻ cho Mai Truyền Kỳ, bất quá, càng nhiều hơn chính là tức giận, bởi vì bọn họ bị quân đội lừa gạt, khiến bọn họ hiểu lầm Mai Truyền Kỳ.
“Nguyên cáo Mai Truyền Kỳ từ hôm nay trở đi khôi phục quân tịch, cũng sẽ được bồi thường, còn phương thức bồi thường phải qua thương thảo, cho nên, cần trở về đợi thêm thông báo.
”
Quan tòa nhìn về phía Hà Quân bọn họ: “Bị cáo Hà Quân, Thành Kiện Văn, Đặng Phi…… Tạ Hạo, thân là một quân nhân chính trực, lại vu hại đồng đội, đối với việc này sẽ có hình phạt tương ứng, hiện tại trước bắt giam hậu thẩm, tiếp theo, chuyện Vệ Long thiếu tá chỉnh dung thế thân Dương Thường Chính trung tướng, cũng phải đem người này bắt về quy án.
”
Hắn nâng pháp chùy, đang định thông báo kết thúc bản án, liền nghe có người kêu từ từ.
Tất cả mọi người nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng đem văn kiện trong tay đưa tới trước mặt quan tòa, sau đó chuyển hướng ống kính: “Mọi người từ ký ức Lý Binh cùng Dư Thiên Nghĩa đều nhìn thấy nguyên cáo Mai Truyền Kỳ đã từng mang theo đội ngũ ba ngàn người cùng Trùng tộc đại chiến, lúc này mới giúp một đội khác đạt được thắng lợi.
”
Anh dừng một chút lại nói: “E rằng mọi người cảm thấy đây là trường hợp chiến đấu bình thường, trong phòng ghi chép của quân đội tùy tiện tìm là có thể tìm thấy đội ngũ từng cùng trùng tộc ác chiến, nhưng trận chiến này lại đặc biệt, bởi vì tôi lúc đó mang đội đẩy lùi trùng tộc, do hỏa lực không đủ nên suýt nữa toàn quân bị diệt, vừa lúc đó, đột nhiên giết ra một nhánh đội ngũ, cùng chúng tôi đồng thời đánh lui Trùng tộc, cho nên, nếu không nhờ bọn họ, tinh cầu chúng ta rất có thể đã bị Trùng tộc xâm lược.
”
“Mà đội ngũ này đột nhiên giết ra này, chính là nguyên cáo Mai Truyền Kỳ mang đội ngũ đó, từ chỗ ký ức Lý Binh cùng Dư Thiên Nghĩa đã thấy hình ảnh chiến đấu, chính là một hồi cuối cùng chúng ta đánh bại Trùng tộc.
”
Nghe đến đây, mọi người đều chấn kinh.
Nói cách khác Mai Truyền Kỳ không chỉ có không phải đào binh, hơn nữa, còn là một đại anh hùng.
Nhưng bọn họ lại làm cái gì?
Đối với người đã từng cứu vớt tinh cầu biểu thị phỉ nhổ, mắng người nọ là loại nhát gan, kẻ nhu nhược.
“Mọi người nhất định rất tò mò năm đó tại sao không truyền phát tin đại chiến này, điều này là do có người âm thầm động tay động chân xóa đi ghi chép, lúc sau còn có người không biết xấu hổ cướp công huân của nguyên cáo, từ một thượng úy trực tiếp tấn chức thượng tá.
”
Phong Tĩnh Đằng chuyển hướng quan tòa: “Cho nên, tôi đề nghị tòa án đem công huân thuộc về nguyên cáo trả lại cho nguyên cáo, còn người cướp công huân của nguyên cáo phải chịu trừng phạt nặng nề, trong văn kiện này có ghi chép về người cướp công huân của nguyên cáo, tôi còn dẫn theo các chiến hữu đã từng cùng nhau tác chiến, chứng minh trận đại chiến trong đầu Lý Binh cùng Dư Thiên Nghĩa chính là trận chiến mấu chốt đánh lui Trùng tộc.
”
Tề Cư bọn họ được triệu lên tòa, sau khi xác minh, xác định đại chiến trong trí nhớ Lý Binh cùng Dư Thiên Nghĩa chính là trận chiến cuối cùng bọn họ chiến thắng Trùng tộc.
Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi hy vọng quân đội ứng cho nguyên cáo bồi thường cao nhất.
”
Người xem phát sóng trực tiếp cũng dồn dập tỏ vẻ phải có, bồi thường này hẳn nên làm.
Bất quá việc bồi thường còn cần thương thảo, không thể tuyên bố kết quả ngay lúc này, vì thế mãi đến một giờ chiều mới kết thúc phiên tòa.
Cha mẹ Lý Binh được bảo vệ, thuận tiện dò hỏi tung tích hai đứa nhỏ, biết được hai đứa bé này đang ở nhà Tạ Hạo, liền phái binh lính đem người an toàn cứu ra.
Về phần Hà Quân bọn họ, bởi vì ở trên tòa án thừa nhận vu hại Mai Truyền Kỳ, đắc tội Dương Thường Chính, hiện tại cùng đám Tạ Hạo tách ra giam giữ, đều xem là đối tượng trọng điểm cần bảo vệ.
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng trước khi rời khỏi tòa, liền đến phòng tạm giam nhìn Hà Quân.
Lúc này, Hà Quân bọn họ quân trang đã bị cởi, đổi lại thành đồ tù màu đen, giống như con chó bị rơi xuống nước ngồi thu mình im lặng trong góc.
Bọn họ nhìn Mai Truyền Kỳ đến, chỉ kinh ngạc một chút, cũng không có phản ứng khác.
Mai Truyền Kỳ đi đến trước cửa, nói: “Tôi tới đây không phải vì để cảm ơn ba người đột nhiên trên tòa thay đổi chủ ý, thừa nhận vu hại tôi.
”
Ba người vẫn ngồi dưới đất không nói lời nào, lẳng lặng đợi Mai Truyền Kỳ nói xong.
“Nếu ba người đã thừa nhận, như vậy, kế tiếp ba người không những bị khai trừ quân tịch, còn sẽ bị đi tù, đến lúc đó, tôi sẽ nói quan tòa phán cho ba người tiến vào Hắc Sắc ngục giam.
”
Mai Truyền Kỳ nói xong lời này liền quay người rời đi.
“Cái gì! Hắc Sắc ngục giam?” Đặng Phi cùng Hà Quân kinh ngạc thất thố đứng lên: “Mai Truyền Kỳ, chúng tôi vu hại cậu là chúng tôi không đúng, nhưng van cầu cậu đừng để quan tòa phán chúng tôi đến Hắc Sắc ngục giam.
”
“Mai Truyền Kỳ, cậu quay lại đi.
” Hai người đứng ở cửa ngục giam, điên cuồng kêu to.
“Đừng hô.
” Thành Kiện Văn đột lên tiếng nói.
Đặng Phi quay đầu, kích động nói: “Thành Kiện Văn, chẳng lẽ ngươi không nóng nảy sao? Mai Truyền Kỳ muốn quan tòa đưa chúng ta đến Hắc Sắc ngục giam, đây chính là địa phương giam giữ phần tử phạm tội, chúng ta đi vào đó chỉ có con đường chết.
”
Thành Kiện Văn miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Hắn đây là đang bảo vệ chúng ta.
”
Hà Quân cùng Đặng Phi sửng sờ: “Bảo…… Bảo vệ chúng ta sao? Ta xem hắn là muốn cho chúng ta chết.
”
Thành Kiện Văn hỏi bọn họ: “Hai người nghĩ Mai Truyền Kỳ làm sao có thể sống tốt trong Hắc Sắc ngục giam không?”
Hà Quân không hiểu: “Chúng ta bị đưa vào Hắc Sắc ngục giam, liên quan gì đến hắn sống tốt hay không tốt trong đó?”
Thành Kiện Văn lườm hắn một cái: “Có thể sống tốt đi ra, đã nói lên trong đó có người quen của hắn, hơn nữa cũng quen thuộc nơi đó, đưa chúng ta đến đấy nhất định hắn có thể bảo đảm chúng ta sống sót đi ra, bằng không nếu chúng ta tới ngục giam khác, nói không chừng sẽ bị người lén lút giết chết.
”
Hà Quân cùng Đặng Phi cảm thấy có vài phần đạo lý, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, không nói chuyện nữa.
P/S by Thỏ: ngày mai tui đi tập huấn ròi, t6 up típ nha mụi người ^^
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!