Truyền Nhân Thần Y

Truyền Nhân Thần Y

Cập nhật: 03/07/2024
Tác giả: Ss Tần
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 178,419
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Đô thị
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Rất nhiều chuyện đều như vậy, trước khi chuyện bất ngờ xảy ra, trong lòng người ta luôn ôm ấp một chút tâm lý may mắn.

Nhưng khi thực sự gặp bất trắc, mới thấy sự mong manh của sinh mệnh, mới thực sự cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Cũng chính vì tâm lý sợ hãi này mà họ mới rửa tay gác kiếm.

“Tâm trạng của các người, chúng tôi rất thông cảm, nhưng lần hành động này, tôi tìm đến các người là vì công nhận năng lực của các người. Tôi cần sự giúp đỡ của các người, đồng thời quần chúng đang chìm trong nước sôi lửa bỏng ở Tân Hải cũng cần sự giúp đỡ của các người.

'Tô Vũ không hứa hẹn gì về tiền thù lao cho họ, bởi anh biết, lúc này dù có nhiều tiền đến mấy, họ cũng sẽ không chịu mạo hiểm như vậy.

Nên mới trực tiếp đưa toàn bộ sự việc lên tầm quần chúng nhân dân, tầm tồn vong dân tộc, an nguy đất nước.

Anh tin rằng trong tim mỗi người đều chảy dòng máu nóng cứu thế, Tô Vũ chỉ cho họ một cơ hội như vậy mà thôi.

Tô Vũ nói xong, ba người đều nghỉ hoặc, nhìn nhau.

Trước đây mỗi lần họ hành động chẳng phải vì tiền sao? Nhưng người như Tô Vũ nói mục đích của mình cao siêu như vậy thì đây là lần đầu họ gặp.

Tuy nhiên Dạ Oanh quan sát khá kỹ, cô ta có thể nhạy bén nhận ra, Tô Vũ tuyệt đối không đơn thuần vì tiền, hẳn là có mục đích khác.

Bởi trước đó khi mua bức “Uyên Ương Cư Sơn Đồ), Tô Vũ trực tiếp lấy ra mười triệu.

Phải biết với một người bình thường, đây tuyệt đối là con số thiên văn. Nhưng lúc đó Tô Vũ thậm chí không chớp mắt.

Từ đó có thể thấy, Tô Vũ thực ra không phải vì tiền, bởi đào mộ tuy kiếm tiền nhanh thật, nhưng rủi ro cũng rất lớn.

Với địa vị của Tô Vũ, chắc hẳn không đến nỗi phải liều mạng vì tiền.

“Tô tiên sinh, có thể nói rõ hơn được không, sao lại liên quan đến nhân dân thành phố Tân Hải?” Dạ Oanh chống căm hỏi.

Tô Vũ kể lại đầu đuôi sự việc, nếu đối phương vẫn không chịu giúp thì anh cũng hết cách, đành phải nhờ người tài giỏi khác.

“Ngoài ra, tôi còn có một việc rất quan trọng, cần phải nói trước với các người. cho đến nay có thể nói là con người không biết gì về Virus Haifra, nghĩa là các người đi hay bất cứ ai đi đều có khả năng bị lây nhiễm.

Lúc đó, nếu chúng ta không tìm ra được bí mật của nó, sẽ có hậu quả gì tôi nghĩ các người đều rất rõ đúng không?”

'Tô Vũ nói rõ mối quan hệ lợi hại trong đó, dù sao mọi người cùng chung mục đích, nên phải nói thẳng mọi chuyện với họ.

Nghe xong, ba người quả thực rất sốc.

Tin tức về việc virus Haifra bùng phát ở Tân Hải, họ cũng ít nhiều thấy trên tin tức truyền hình.

Nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng, mình lại có thể trở thành then chốt cứu vãn tất cả.

Thành thật mà nói, lúc này, trong lòng ba người đều có một cảm giác sứ mệnh mạnh mẽ. Có một sự thôi thúc dốc hết sức mình vì nhân loại mà không màng sống chết.

Nhưng mọi việc đều không thể chỉ dựa vào sự thôi thúc của nhiệt huyết, đôi khi vẫn cần phải suy tính lâu dài, ví dụ như bây giờ, tin rằng bất cứ ai, khi đối mặt sinh tử, do dự là điều khó tránh khỏi.

Nói cách khác, lần hành động này, nếu thành công, họ sẽ trở thành anh hùng trong lịch sử loài người, thậm chí có thể được ghi vào sử sách.

Nhưng nếu thất bại thì sao, cho dù có được ghi vào sử sách thì cũng còn ý nghĩa gì chứ, sinh mệnh chỉ có một lần, nhân sinh không đồng nghĩa với trò đùa.

Tô Vũ tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, nên đứng dậy nói với ba người: “Tôi biết, các người cần suy nghĩ kỹ, tôi cho các người nửa ngày, buổi tối cho tôi câu trả lời,

có sẵn lòng cùng tôi đến sa mạc Rubhali hay không.

Tô Vũ không nói rõ, anh sẽ không để bất cứ ai đi cùng mình gặp bất trắc nào, bởi trước đó, họ phải khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng khi đối mặt với cái chết.

'Tô Vũ nói xong thì cùng Bạch Nhãn Hạt Tử bước ra ngoài.

Trong phòng khách, ba người nhìn nhau, thật lâu sau Xuyên Thiên Hầu mới nói: “Các người có cảm giác gì không?”

“Cảm giác gì?” Địa Lý Bính nhướng mày hỏi.

“Người này trông trẻ như vậy, nhưng từ anh ta lại không thấy chút cảm giác của người trẻ, hơn nữa những chuyện anh ta nói, khách quan mà nói, hẳn là rất viển vông, chúng ta có mơ cũng không tưởng tượng ra. Nhưng từ miệng anh ta nói ra, lại có một sự thuyết phục kỳ lạ.

Xuyên Thiên Hầu nói một tràng mà có lẽ chính anh ta cũng không hiểu lắm.

Họ vốn là người thô lỗ, khi làm việc, rất nhiều lúc đều đi theo cảm giác.

“Chính là một cảm giác muốn đi theo, anh ta toát ra một cảm giác khiến người ta không tự chủ muốn đi theo đúng không?” Dạ Oanh nhìn hai người nghiêm túc nói.

“Đúng đúng đúng, vừa rồi có một lúc, tôi muốn vỗ đùi đứng dậy đi theo anh ta làm một trận long trời lở đất đấy.

Địa Lý Bính vỗ mạnh vào đùi phụ họa.