Truyền Nhân Thần Y

Truyền Nhân Thần Y

Cập nhật: 03/07/2024
Tác giả: Ss Tần
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 178,419
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Đô thị
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa, sắp thành thông gia rồi, giờ còn như kẻ thù không đội trời chung vậy.

” Mã Hiểu Lộ chu môi nhìn hai tên dở hơi nói.

Mã Hiểu Lộ vừa nói, quả nhiên hai người đều ngậm miệng, lúc này Thẩm Ngạo vỗ vai Từ Thiên Thành: “Giới thiệu với ông một người, thị trưởng Tân Hải Lương Phú. Vị này là ông chủ tập đoàn Thiên Thành khu Thượng Nhiêu, Từ Thiên Thành”

Từ Thiên Thành quay đầu nhìn: “Ồ, hóa ra là thị trưởng Lương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Lương Phú không chỉ biết Từ Thiên Thành này, mà còn biết trước đây Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo là kẻ thù không đội trời chung, nhưng vây giờ có thể bình tĩnh ngồi ăn cơm ở đây, quả thực khiến ông ta hơi bất ngờ.

Bởi quan hệ của Lương Phú và Thẩm Ngạo khá tốt, nên Lương Phú biết, mấy tháng trước, Thẩm Ngạo còn suýt mất mạng vì Từ Thiên Thành này.

Mấy tháng trước còn là kẻ thù sinh tử, giờ lại có thể đùa giỡn với nhau, hơn nữa còn sắp kết thông gia, thực sự khiến Lương Phú không nhịn được thầm cảm thán trong lòng, ảnh hưởng của Tô Vũ này quả thực quá lớn.

“Ông chủ Từ quả thật là nghe danh đã lâu chưa gặp mặt, hôm nay gặp thật là vinh hạnh. Thường nghe Điền khu trưởng nhắc đến anh, nói anh đã có cống hiến to lớn cho việc quảng bá văn hóa doanh nghiệp của Thượng Nhiêu.

Lương Phú cũng hết lời khen ngợi Từ Thiên Thành.

Điều này khiến Mã Mật Phong ở bên cạnh nhìn mà ngẩn người, sao người đến cứ người này lại còn to hơn người kia vậy?

Những nhân vật hoạt động ngoài sáng, ít nhiều gì Mã Mật Phong cũng biết, nhưng người như Từ Thiên Thành này, ông ta quả thực không quen biết lắm, cũng không biết nên nói chuyện với người ta thế nào.

Chỉ đứng bên rót rượu là được rồi.

“Đúng rồi, vừa hay hai người các ông đều ở đây, tôi có chuyện muốn hỏi.

” Lúc này Mã Hiểu Lộ cũng ăn gần xong, đặt đũa xuống lau miệng rồi nói.

Hai người cũng không dám chậm trễ, đều quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ, chờ cô nói tiếp.

“Hì hì, ý tôi là các ông đã nghĩ kỹ chưa, bao giờ làm đám cưới cho Hân Duyệt và Từ Nguyên? Tôi đang đợi uống rượu mừng đây.

” Mã Hiểu Lộ thẳng thắn nói.

Câu hỏi này nếu đổi thành người khác, thực sự không dám hỏi bừa.

Hỏi xong, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo bốn mắt nhìn nhau, không ai biết nên trả lời thế nào.

Lúc này Mã Hiểu Lộ chống cằm bằng một tay nói: “Theo tôi, cứ chọn ngày lành tháng tốt làm luôn đi, các ông thấy được không? Đến lúc đó bọn tôi nhất định sẽ chuẩn bị quà lớn cho họ.

Bộ dạng của Mã Hiểu Lộ bây giờ cứ như bà mối giục cưới vậy.

“Cái này làm sao bọn tôi quyết định được, không làm chủ nổi, vẫn nên để bọn trẻ tự quyết định đi, dù sao chúng ta chắc hẳn không có ý kiến gì nhỉ?” Từ Thiên Thành cũng biết thời thế, thăm dò xem ý Thẩm Ngạo thế nào.

Thẩm Ngạo cũng gật đầu ngượng ngùng, tỏ ý không có gì để nói.

“Vậy được, nếu họ đồng ý, các ông không được có ý kiến gì đâu đấy.

” Mã Hiểu Lộ nhẹ nhàng vỗ bàn, như thể chuyện này cô nói là tính luôn vậy.

“Đây là ai tặng vậy? Cái gì đây? Sao trông kỳ cục thế?” Bên này sau khi ăn trưa xong, hai con gái của Mã Đức Chung, Mã Văn Tuyết và Mã Minh Châu bàn tán đi xem mấy vị khách hôm nay tặng những món quà gì.

Khi nhìn thấy thứ Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ tặng, hai người đều nói chưa từng thấy bao giờ.

“Đưa em xem nào.

” Mã Văn Tuyết nhận lấy hộp gỗ từ tay Mã Minh Châu.

Vì tiếp xúc lâu với đồ cổ, nên cầm trên tay nhìn qua, bà ta biết ngay, hộp này làm bằng gỗ lim tơ vàng thượng đẳng có giá trị không nhỏ, nhưng thứ bên trong này, bà ta cũng không biết là cái gì.

Sau khi cầm lên ngửi rồi nhíu mày: “Có mùi thuốc bắc nồng nặc, chắc là thuốc gì đó.

Nói xong, Mã Minh Châu hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Hừ, ai lại đi tặng quà mà tặng thuốc chứ.

Lúc này Mã Văn Tuyết thấy hơi khó hiểu, nên đưa viên thuốc đó cho Chu Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, anh xem, đây rốt cuộc là cái gì vậy? Trông khá lạ.

“Có gì mà lạ chứ, để tôi xem nào.

” Nói xong Chu Ngọc Thanh giơ tay nhận lấy.

Chỉ thấy ông ta đặt viên thuốc lên chóp mũi ngửi nhẹ, lập tức nhíu mày, bởi ông ta ngửi thấy một mùi thuốc bắc hiếm thấy từ viên thuốc này.

“Thiên hương đậu khấu? Sao có thể?” Chu Ngọc Thanh buột miệng. “Gì cơ? Thiên hương đậu khấu? Anh nói thứ này là thiên hương đậu khấu à? Nhưng thiên hương đậu khấu đâu phải màu này.

” Mã Văn Tuyết đứng bên cạnh

nghe xong, cũng tò mò.

Bởi trước đó khi bà ta chạy việc làm ăn ở Yên Kinh, lúc đó có người đã bỏ ra giá trên trời mua một viên thiên hương đậu khấu.