Truyền Nhân Thần Y

Truyền Nhân Thần Y

Cập nhật: 03/07/2024
Tác giả: Ss Tần
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 178,419
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Đô thị
Huyền Huyễn
Xuyên Không
     
     

Đa số người ở hiện trường đều nín thở tập trung nhìn từng hành động của Tô Vũ. Bọn họ hi vọng Hà Thạc có thể đột nhiên mở mắt sống lại.

Mã Hiểu Lộ cũng mang theo lòng mong chờ. Giờ này phút này, cô nhìn Tô Vũ với ánh mắt tràn đầy sùng bái. Nếu Tô Vũ thật sự có thể khiến người chết sống lại thì quá là thần kỳ rồi.

Tô Vũ biết mục đích thật sự của mình. Một lát sau, Tô Vũ tiếc nuối lắc đầu, anh không phát hiện hơi thở của Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu bên trong ngọc bội, dường như nó đã thật sự biến mất.

Thấy Tô Vũ rút tay lại, có người lên tiếng hỏi: “Sao rồi cậu?”

Tô Vũ lắc đầu với vẻ tiếc nuối: “Tôi rất xin lỗi, ba hồn bảy phách của thánh nhân đã lên trời rồi, tôi chẳng còn cách nào khác.

Đây là lý do mà Tô Vũ đã suy nghĩ trước đó. Có điều mọi người ở đây cũng không nói thêm gì. Bởi vì bọn họ cũng biết là hi vọng rất xa vời.

Dứt lời, Tô Vũ kéo Mã Hiểu Lộ đi xuyên qua đám người, nhanh chóng ra khỏi thôn.

“Anh có cách cứu sống thánh nhân thật hả?” Sau khi ra ngoài, Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi, mặt mày mang theo vẻ tiếc nuối.

Tô Vũ thở dài, nói: “Chỉ có một cách làm người chết sống lại, đó là xác chết vùng dậy. Ông ta đã là thánh nhân rồi, anh có cách nào đâu, sinh tử đều có số, tất cả là chuyện đã định sẵn rồi, không ai có thể thay đổi được. Chúng ta vẫn nên về nhà đi.

“Ông bà chủ về rồi.

” Một người giúp việc mở cửa cho hai người.

Mã Hiểu Lộ đi nhanh vào nhà, dạo một vòng rồi ngồi xuống sô pha, thở dài nói: “Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình. Em cảm thấy chỉ có ở nhà mới yên lòng được.

Tô Vũ cười cười, sau đó quay đầu hỏi Tiểu Thúy: “Mao Đầu đâu rồi?”

“Ông chủ, thật sự là tôi sợ muốn chết, sau khi ông bà chủ đi rồi, Mao Đầu cũng mất tích luôn, tôi tìm hết khu nhà cũng không thấy, tưởng rằng nó bị đám buôn chó bắt đi rồi. Kết quả sáng nay thức dậy, tôi thấy nó ngủ ngoài ban công, lúc nấy có tiếng chó sủa, nó chạy ra ngoài rồi.

Tô Vũ đương nhiên là biết vì sao Mao Đầu biến mất. Bọn buôn chó nào bắt được nó, nó không làm gì người ta đã đủ cảm ơn trời đất rồi.

Ngay lúc này, bên ngoài khu nhà truyền đến tiếng ầm ï, Tiểu Thúy đi ra ngoài nhìn một cái rồi hô lên: “Ông chủ mau xem kìa!

Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi ra ngoài thì thấy trong vườn hoa, Mao Đầu dẫn đầu một đám chó đánh nhau với một đám chó khác.

€ó điều, rõ ràng là đám Mao Đầu chiếm ưu thế, Mao Đầu cắn chặt cổ Đại Hoàng, máu tươi rỉ ra liên tục từ bên trong bộ lông vàng sẫm.

Một lát sau, Đại Hoàng vốn dĩ to gấp mấy lần Mao Đầu chợt ngã xuống đất, chân sau run rẩy liên tục, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, trông có vẻ là sắp chết.

Đám chó còn lại sôi nổi kẹp chặt cái đuôi, nhanh chóng bỏ chạy. Mao Đầu phun ra một ngụm lông chó, quay người quơ quơ cái đuôi. Tô Vũ bất đắc dĩ nhún vai nói với Mã Hiểu Lộ: “Chờ đền tiên kìa.

“Mao Đầu, lại đây!

” Mã Hiểu Lộ tức giận hô lên với Mao Đầu.

Lần trước Mao Đầu đánh nhau với con chó khác, căn chết con chó, kết quả là bọn họ phải đền mấy chục nghìn tệ.

Lúc đó Mã Hiểu Lộ đã dạy dỗ Mao Đầu rồi, nào ngờ nó không sửa tính, bây giờ còn biết kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Nghe thấy giọng nói của Mã Hiểu Lộ, Mao Đầu quay lại, chạy nhanh như bay: tới chỗ Mã Hiểu Lộ rồi nịnh nọt Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ vốn định đánh nó một trận, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, tình thương của mẹ lại bùng nổi, ngồi xổm xuống nhéo lỗ tai nó.

“Mấy ngày không thấy là lớn gan lên đúng không? Bây giờ biết kéo bè kéo lũ đánh nhau nữa hả?”

Mao Đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Mã Hiểu Lộ, dáng vẻ khác nhau một trời một vực với dáng vẻ đánh nhau lúc nãy.

Mã Hiểu Lộ bế nó lên, quay đầu nói với Tiểu Thúy: “Tiểu Thúy, em lập tức đi mua cho chị một lồng chó bằng sắt, chị muốn nhốt thằng nhãi này lại.

Nghe vậy, Tô Vũ vội vàng đi lên đỡ lời: “Anh thấy thôi là bỏ đi, bình thường Mao Đầu rất nghe lời, ít khi nào gây chuyện, giống như mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, không biết nặng nhẹ rồi bị thương thôi. Nếu ngày nào nó không hoạt bát, em thế nào cũng sợ nó bị bệnh cho xem.

Dứt lời, Tô Vũ nói với Tiểu Thúy: “Không cần đi mua lồng chó đâu. Cô đi hỏi thăm xem Đại Hoàng là nhà ai, chúng ta đền tiền theo giá thị trường.

Tô Vũ yêu thương Mao Đầu như là yêu thương con mình vậy. Tiểu Thúy gật đầu quay người đi ra ngoài.

“Hừ, tức chết tôi rồi, miệng còn dính một đống máu kìa, mau đi rửa đi!

” Mã Hiểu Lộ quát lên với Mao Đầu đang ngồi trên sàn nhà lè lưỡi.

Tô Vũ nháy mắt với Mao Đầu, Mao Đầu lập tức chạy nhanh ra ngoài.

“Em xem, nó rất nghe lời mà. Nó chỉ là ham chơi thôi, lúc nấy còn có mèo chó đi theo nó nữa kìa, anh đoán một đám đó là đàn em của nó, chắc chắn là Đại Hoàng ức hiếp đàn em nó, nó mới đi báo thù.

Tuy rằng Mao Đầu không nói cho Tô Vũ biết là nguyên nhân gì, nhưng mà Tô Vũ có thể đoán được đại khái, bởi vì chỉ số thông minh của Mao Đầu tương đương với nhân loại, nhất định là đối phương làm ra chuyện gì quá đáng nên mới khiến cho Mao Đầu tức giận.

Một lát sau, Mao Đầu lại quay về, bởi vì nó có chuyện cần nói với Tô Vũ.

“Để anh dẫn nó xuống tầng ngầm thẩm vấn, sau đó sẽ cho em một câu trả lời vừa lòng.

” Dứt lời, Tô Vũ dẫn Mao Đầu đi vào trong tầng ngầm.

“Xảy ra chuyện gì hả? Sao mới vừa về là kéo bè kéo lũ đánh nhau rồi? Giống hệt như bọn giang hồ vậy!

” Sau khi vào tâng ngầm, Tô Vũ lấy vài con cá khô trong hộp để trên kệ ra ném lên mặt Mao Đầu.

Nó nhai nhai xong rồi ngồi xuống đệm, nói: “Hừ, đáng đời chúng nó, nhân lúc tôi không có ở đây đi ức hiếp đám Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bị Đại Hoàng cắn, không dạy dỗ chúng nó một bài học là chúng nó sẽ không sợ.

Tô Vũ xấu hổ, mày giết người ta luôn rồi, còn nói sợ hay không sợ gì nữa?