Truyền Nhân Thiên Y

Truyền Nhân Thiên Y

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tần Cẩn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 130,571
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Trong phòng họp, sau khi nhắm mắt trầm mặc một lúc lâu, Liễu Băng Khanh chậm rãi mở mắt ra, nói: "Tất cả lợi nhuận thuần cuối cùng của hai dự án này đều thuộc về tám người.

"

Xoạt!

Lời vừa nói ra, cả phòng xôn xao!

Những cao quản tập đoàn trước đó luôn im lặng ngồi một bên chế giễu, hiện giờ ai cũng ngơ ra mà nhìn Liễu Băng Khanh, suy nghĩ trong lòng đều nhất trí một cách lạ thường.

Người phụ nữ này điên rồi?!

Nếu như thế thì tương đương cô ta và công ty tổn thất trắng 30 tỷ!

Không chỉ như vậy, một khi hai dự án này khởi công thì cô còn phải đi theo tốn không ít tâm tư, dùng rất nhiều tâm huyết, cuối cùng không chiếm được đồng nào, làm vậy có mục đích gì?

Trên thực tế, tất nhiên Liễu Băng Khanh có suy tính của mình.

Thứ nhất, nếu như hôm nay thu thập không đủ khoản tiền còn lại, vậy căn cứ vào hợp đồng đã ký kết, 30 tỷ ban đầu cô thanh toán cũng được sẽ bị trừ đi như phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Thứ hai, cũng là trí mạng nhất, làm như vậy thì danh dự của địa sản Thiên Đạt mới đặt chân đến Đế Kinh, còn chưa ổn định cũng sẽ triệt để sụp đổ, sau này muốn kiếm chút thành tựu trong giới địa sản Đế Kinh sẽ khó càng thêm khó.

Bởi vậy Liễu Băng Khanh mới không thể không đưa ra nhượng bộ cuối cùng này.

Nhưng Liễu Băng Loan đã tức đến phát khóc, uất ức đến gương mặt đỏ bừng.

"Chị, chị, chị không thể chiều lòng bọn họ như thế! Tám lão già này đã ức hiếp chị em mình đến mức này, cưỡi lên đầu lên cổ đi ị đi tiểu, em phải tìm anh rể đến giúp đỡ, hu hu...

.

"

Liễu Băng Khanh mím chặt môi, cắn răng cố nén sự nhục nhã này. Cô là chủ tịch, đôi khi dù không muốn nhịn đến mấy thì cũng phải nhịn!

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm tám cổ đông cũng cảm thấy kinh ngạc kia, nói: "Điều kiện này đã là cực hạn của tôi, chắc các người cũng không còn lý do để từ chối nữa, nhưng!

"

"Nghe cho rõ đây, tôi chỉ có một yêu cầu, các người nhất định phải góp đủ 50 tỷ tài chính còn lại cho tôi trong vòng 1 giờ!

"

Tám người nghe vậy thì nhìn nhau mấy lần, sau đó một người dẫn đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.

"Liễu đổng sự, tôi lăn lộn trong giới kinh doanh Đế Kinh lâu như vậy, không có bao nhiêu người phụ nữ có thể làm tôi cảm thấy bội phục, bây giờ cô có thể xem như một trong số đó. Nhưng rất xin lỗi, chúng ta vẫn không thể hứa với cô. Hơn nữa cô cũng lầm rồi, cái chúng ta muốn không phải là lợi nhuận.

"

Soạt!

Đôi mày vừa hơi giãn ra của Liễu Băng Khanh lại nhíu chặt lần nữa, khó hiểu mà oán giận nhìn chằm chằm người kia.

"Hôm nay đã nói đến nước này rồi thì quanh co lòng vòng còn có ý nghĩ gì?"

"Nói thẳng đi Bảo tổng, rốt cuộc các người muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì sẽ cố hết sức thỏa mãn các người.

"

"Khà khà.

.

.

" Trên mặt Bảo Thông lập tức hiện ra một nét dâm tà: "Liễu đổng sự, ngài nói lời này quá chí lý, yên tâm, ngài chắc chắn sẽ có thứ chúng ta muốn.

"

Nói xong thì ông ta móc ra một tấm thẻ phòng viền vàng, nhìn rất xa hoa rồi đập lên mặt bàn.

Liễu Băng Loan nhìn thấy thì hơi suy nghĩ một chút, sau đó xấu hổ hung ác đập lên bàn.

"Họ Bảo, ông làm vậy là có ý gì!

"

"Liễu phó đổng, nói vậy đã đủ rõ ràng rồi mà? Hiện tại có một cậu chủ đang chờ ngay trong căn phòng này, chỉ cần hai chị em các người đi qua hầu hạ thật tốt cho cậu ấy thì số tiền kia cũng dễ nói thôi.

"

"Ông!

"

"Thả cái rắm tổ tông mười tám đời nhà ông!

"

Liễu Băng Loan tức giận mắng, mà Liễu Băng Khanh dù cũng nổi giận, nhưng tỉnh táo hơn em gái mình nhiều, cô lạnh lùng hỏi: "Cậu chủ mà ông nói là Tả Khiêm?"

"Ha ha, vẫn là Liễu đổng sự của chúng ta thông minh, đoán một cái là trúng, chính là Tả thiếu.

"

Lại có một người vỗ tay rồi nói, lập tức lấy ra hai cái túi từ chỗ ngồi rồi ném lên bàn hội nghị.

"Cái này là hai bộ đồng phục hầu gái làm gấp dựa theo kích cỡ của chị em các cô, Tả thiếu chính miệng dặn dò, cô chị mặc đồ mèo màu đen, cô em mặc đồ thỏ tơ trắng.

"

"Tả thiếu nói hôm nay cậu ta muốn chơi cho đã đồ hầu gái này.

"

"Ha ha ha!

"

Trong nhất thời, tám người lập tức cười vang.

Mà những cao quản tập đoàn kia lắc đầu, nhưng đa số đều cười hùa theo bọn Bảo Thông, thậm chí con mẹ nó còn chơi lớn nói câu đùa thô tục.

"Liễu đổng sự, tuy chúng ta đều là cổ đông của Thiên Đạt, nhưng tập đoàn Tả thị lại là cha mẹ áo cơm của chúng tôi, cho nên Tả thiếu có lệnh, chúng tôi cũng không dám không nghe theo.

"

"Được Tả thiếu coi trọng là phúc của hai chị em cô, các cô nên ngoan ngoãn đi theo, sau này tập đoàn Thiên Đạt nhất định sẽ lên như diều gặp gió theo.

"

"Lão Bảo, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, tôi chỉ nói một câu, mời hai vị Liễu đổng sự thay quần áo!

"

"Thay ngay ở chỗ này đi, Tả thiếu ăn thịt, tối thiểu chúng ta cũng phải nhìn no mắt một lần đúng không?"

"Ha ha ha!

"

"Các người!

"

"Khốn nạn! Vô sỉ! Đồ chết tiệt!

"

Liễu Băng Loan gân cổ lên mà liên tục mắng, nhất thời sinh ra ý xé xác tám người này ra!

"Băng Loan, không cần tốn nước bọt với bọn họ.

" Liễu Băng Khanh lạnh lùgng mà nói, đối với yêu cầu hạ lưu hoàn toàn vượt qua giới han cuối cùng của bản thân, cô hoàn toàn không thể chấp nhận, cô cố nén nước mắt sắp chảy xuống mà đứng dậy.

"Tan họp.

"

"Tôi không làm hai dự án tòa nhà cấp cao này nữa!

"

"Cho dù công ty đóng cửa, cho dù bản thân tôi bồi thường đến táng gia bại sản, Liễu Băng Khanh này cũng không làm! Hiện tại tám người cút ngay cho tôi!

"

"Trở về nói cho cậu chủ Tả Khiêm của các ngươi biết, bảo hắn cút được bao xa thì cút! Một con ruồi làm người ta ghê tởm cũng muốn ăn thịt thiên nga? Nằm mơ đi!

"

Tám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.

Con đàn bà này điên thật rồi à?

Nhưng trong lúc không khí trong phòng khẩn trương tới cực điểm, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, sau đó còn truyền vào một tiếng cười khẽ.

"Đừng, nếu cô xin nghỉ thì tôi sẽ rất đau lòng.

"

Đám người nghe vậy khẽ giật mình, đồng loạt nhìn lại nơi phát ra giọng nói, mà khi nhìn thấy thanh niên tay cầm hai bình giữ ấm đi tới, Liễu Băng Loan vui đến phát khóc, kêu to rồi nhào qua.

"Anh rể! Anh chịu đến rồi sao! Em với chị sắp bị người ta ức hiếp chết! Lần này anh không giúp tụi em trút cơn giận này ra, đập nát miệng thúi của tám lão già này thì sau này em, em với chị em đều không để ý đến anh nữa! Hu hu.

.

.

"