Truyền Nhân Thiên Y

Truyền Nhân Thiên Y

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tần Cẩn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 130,571
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

“Đừng, đừng làm vậy!

Tả Khiêm sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, dưới đũng quần ẩm ướt và bốc mùi tanh hôi khó chịu. Hắn ta hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh trước đó.

Hắn ta ôm chặt lấy đùi của Lương Siêu và khổ sở cầu xin: “Tôi, tôi chỉ là bị mê hoặc nhất thời thôi! Chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ phải làm thôi!

“Sau này tôi không dám làm nữa. Lương Siêu, coi như nể tình xưa nghĩa cũ mà tha thứ cho tôi được không?”

“Tình xưa nghĩa cũ ư?”

“Sao cậu lại có thể mặt dày nói ra được lời này nhỉ?”

Lương Siêu cười lạnh nói: “Trước đây, tôi coi cậu là anh em, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay bảo vệ cậu.

“Tôi coi cậu chẳng khác nào anh em ruột, lần nào có đồ ăn ngon cũng gọi cậu tới.

“Khi Tả gia gặp khó khăn, ba tôi thậm chí còn giúp đỡ Tả gia vượt qua tận mấy lần.

“Thế nhưng kết quả ra sao? Chúng tôi nhận lại được gì?”

“Lấy oán báo ơn! Dẫm lên xương máu của nhà tôi để trở thành nhà giàu mới nổi trong giới bất động sản của đế kinh! Có đúng không?”

Sau khi quát lớn một tiếng, Lương Siêu lại hỏi: “Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, ai là kẻ chủ mưu giết toàn bộ Lương gia?”

“Tôi, tôi thật sự không biết!

“Ồ.

Lương Siêu gật đầu với vẻ thất vọng. Trông cái đức hạnh của Tả Khiêm là biết hắn ta thật sự không biết gì, chỉ là một kẻ bị lợi dụng.

Sau đó, hắn từ từ giơ nắm đấm lên khiến cho Tả Khiêm bị dọa tới mức kêu khóc.

“Lương Siêu, tôi thề tôi thật sự không biết! Cầu xin cậu hãy tha mạng chó này cho tôi! Tất cả của Tả gia đều đưa cho cậu tất! Tôi cũng có thể tiếp tục làm anh em với cậu! Chỉ cầu xin cậu…”

Một quyền hạ xuống khiến cho lời cầu xin của Tả Khiêm im bặt.

Hắn ta trợn tròn mắt, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống với vẻ mặt dữ tợn. Toàn thân hắn ta nổ tung máu be bét, ngay cả một mẩu xương cũng không còn…

“A!

Toàn bộ người Tả gia bị dọa sợ tới choáng váng. Một số người hét lên như điên, một số người điên cuồng dập đầu nhưng Lương Siêu không hề buông tha cho bất kỳ ai và giết chết tất cả bọn họ!

Không phải do hắn độc ác mà là do người Tả gia đều đáng chết. Từng giọt máu trên người cha mẹ cùng với những khác trong gia tộc đều có liên quan đến Tả gia.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lương Siêu nhìn xung quanh rồi phẩy phẩy vết máu dính trên tay đi, nói: “Thủ đoạn này có chút tàn nhẫn.

“Không biết mọi người có sáng kiến nào khác không?”

Đám người Đường Cửu Giang nghe vậy thì run rẩy.

Bọn họ còn đang sợ Lương Siêu vì chuyện diệt tộc lan rộng ra ngoài mà muốn bịt miệng tất cả nên giờ nào dám có ý kiến gì?

“Không có!

“Thật không ngờ Tả gia lại điên cuồng như vậy, Lương đại sư ra tay nhất định là thay trời hành đạo!

“Đúng vậy, nếu như biết lịch sử Tả gia đen tối như vậy thì không cần Lương đại sư ra tay, tôi nhất định sẽ tự tay diệt Tả gia này trước!

“...

.

Lương Siêu chỉ cười mà không nói gì, hắn cũng không có ý muốn ra tay với bọn họ mà chỉ rời đi cùng với Liễu Băng Loan và Mễ Lặc.

Sau khi hắn rời đi được một lúc và mọi người cũng xác nhận được sự an toàn của bản thân, bọn họ thở phào nhẹ nhõm và nhìn nhau cười khổ.

“Mọi người, chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào?”

“Còn có thể làm sao bây giờ? Cứ coi như không thấy gì đi! Miễn rước phiền phức vào thân!

“Hừ, tên họ Lương kia quá ngang ngược rồi. Cho dù tội nghiệt của Tả gia có nặng tới mức nào cũng không tới lượt cậu ta ra tay. Hơn nữa, cậu ta làm vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mọi người cả!

“Ừm, theo tôi, hãy báo cáo với tổng bộ Vũ Minh đi. Sẽ có người đi thu thập tên họ Lương đó.

“Xì, các người muốn báo thì cứ báo. Còn tôi thì không đi đâu, dù sao cũng chẳng muốn động vào tên sát tinh đó!

“.

.

.

Trong khi mọi người còn đang tranh luận sôi nổi về chuyện này, có một nhóm người đàn ông trung niên mặc đồng phục vội vã bước vào và bắt đầu thu dọn hài cốt của Tả gia.

Sau khi nhìn thấy trên ngực có khắc chữ “Vũ”, nhiều người đã nhận ra danh tính của bọn họ.

Đúng là người của Vũ Minh!

Chỉ là Lương Siêu vừa mới rời đi, bọn họ còn chưa kịp báo cáo lên trên thì người đã tới đây. Như vậy không phải là quá nhanh rồi đấy chứ?

Khi thấy bọn họ đã sắp thu dọn xong, Đường Cửu Giang đứng ra hỏi: “Các vị đại sư, mọi người đây là…”

“A. hóa ra là ông cụ Đường.

Tên thủ lĩnh chắp tay chào Đường Cửu Giang, tự giễu nói: “Chúng tôi tới đây để lau dọn cho người ta, việc hôm nay mọi người coi như không thấy đi.

“Đối với việc Tả gia bị diệt môn và tập đoàn Tả thị bị phá sản, để giảm thiểu ảnh hưởng lan truyền ra bên ngoài, chúng tôi sẽ sắp xếp các bộ phận liên quan tới xử lý.

Đường Cửu Giang: “…”

Mọi người: “…”

Rốt cuộc người thanh niên tên Lương Siêu kia là sự tồn tại như thế nào?

Có thể khiến cho người của Vũ Minh tới thu dọn, giải quyết hậu quả cho hắn!

Còn tất cả những người mồm gọi thằng nhóc họ Lương rồi cả nhóm đại lão muốn báo cáo lên Vũ Minh cũng đồng loạt đổi miệng gọi thành Lương đại sư!

Hắn không chỉ tàn nhẫn mà còn có bối cảnh phía sau cực lớn, đúng là không thể động vào được…

Về đến nhà.

Nhìn thấy Liễu Băng Khanh chạy vội ra đón, Liễu Băng Loan lập tức chạy đến ôm cô và hào hứng kể về chiến tích của Lương Siêu.

Đương nhiên trong lúc kể còn không quên thêm mắm dặm muối. Quả thực biến Lương Siêu thành người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật khiến cho cả Liễu Băng Khanh và Cung Vũ vô cùng kinh ngạc.

“Lương Siêu, anh…”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn lo lắng của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu khẽ mỉm cười lắc đầu: “Đừng nghe cô nhóc này nói bừa nhưng quả thực anh đã diệt toàn bộ Tả gia.

Nói xong, hắn lên tầng một mình.

Thấy vậy, Liễu Băng Khanh định mở miệng nói thêm gì đó nhưng lại bị Cung Vũ ngăn lại.

“Băng Khanh, vết sẹo năm xưa lại bị vạch ra nên hiện giờ nhất định tâm trạng của hắn rất không tốt. Tạm thời chúng ta không nên quấy rầy hắn, hãy để hắn được yên tĩnh.

Liễu Băng Khanh cảm thấy cũng có lý nên cô gật đầu rồi tiếp tục nghiên cứu việc nấu nướng.

Trước đây, Lương Siêu luôn là người thể hiện tài nấu nướng của mình nên hôm nay cô cũng muốn nấu cho hắn một bữa.

Ngày hôm sau, Lương Siêu đã ổn định lại tâm trạng. Hắn thay quần áo bình thường rồi tới đại học đế kinh để bắt đầu nhiệm vụ của mình.

Theo lịch học, hắn tới phòng truyền thống sớm 10 phút. Bởi vì chưa từng tham gia lớp học nào nên lần đầu tiên giảng dạy, hắn khó tránh khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Khoảng 10 phút sau, khi tiếng chuông lớp vang lên, hắn ngẩng đầu lên và chết lặng.

Theo thời khóa biểu, đáng ra lớp học này phải có 80 sinh viên nhưng người tới học…

Chỉ có 2 người.

Tỷ lệ đi tới giảng đường này đâu chỉ ít bình thường mà là ít đến mức thê thảm…