Truyền Nhân Thiên Y

Truyền Nhân Thiên Y

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tần Cẩn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 130,571
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Phương Lệ phối hợp mà tự rót cho một chén trà, khẽ nhấp một cái sau nói: "Tôi có nghe tên nhóc Diệp Tiêu kia nói, cậu và Diệp Khuynh Thành có hôn ước.

"

"Hơn nữa cha Diệp Khuynh Thành còn để lại di ngôn, nói sẽ lấy một nửa gia sản Diệp gia làm đồ cưới tặng cho cậu?"

Lương Siêu không đáp, chờ anh ta nói hết lời.

"Một nửa sản nghiệp Diệp gia, tính sơ sơ cũng có thể đạt tới trăm tỷ, thật sự là một con số rất mê người, cũng khó trách mặc dù Diệp Khuynh Thành đã có ý với cậu nhưng vẫn chậm trễ mãi chưa bàn tới chuyện cưới gả với cậu.

"

Lời nói rõ ràng mang ý xúi dục.

Có thể Phương Lệ không biết Lương Siêu giờ phút này đang cười thầm trong lòng, như đang được xem một vở hài kịch hết sức buồn cười.

Càng không biết về cái hôn thư kia, Lương Siêu đã muốn lấy lại bao nhiêu lần rồi, chỉ là Diệp Khuynh Thành một mực giữ trong tay chết sống cũng không chịu giao ra đây!

Cho nên người thật sự muốn chậm trễ mối hôn sự này là Lương Siêu mới đúng.

Phương Lệ tiếp tục nói: "Tuy nói tôi cũng không vừa mắt gì với cậu, thậm chí lúc trước còn từng âm thầm sắp đặt người ám sát cậu, nhưng tôi có thể nhìn ra được Vận Nhi đã thật tâm yêu mến cậu rồi.

"

"Cho nên, với tư cách là anh trai, tôi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước với cậu, đồng ý Vận Nhi gả cho cậu, hơn nữa còn có thể cho ra một phần đồ cưới đầy đủ, đủ làm cậu hài lòng.

"

"Một nửa gia sản Diệp gia cùng với công ty dược phẩm Nhuận Tinh, đã đủ rồi chứ?"

Lương Siêu: "...

.

.

.

.

"

Lúc này phản ứng đầu tiên của hắn chính là, tên này bị nước tràn vào đầu à?

Hay là vốn dĩ đã bị bên thần kinh?

Không nói đến chuyện anh ta gả em gái cho mình, tuy chuyện đó đã đủ hoang đường rồi, nhưng mà chuyện đồ cưới tại sao lại liên quan đến gia sản Diệp gia?

"A.

.

.

.

.

.

"

"Anh trai, có phải đầu óc của anh đi xa quá rồi không.

.

.

?"

"Không phải anh nghĩ tôi cưới em gái anh rồi thì phần hôn ước giữa tôi và Diệp Khuynh Thành cũng tan tành, như vậy cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện gả cho anh sao? Sau đó toàn bộ Diệp gia cũng thành của anh?"

"Đương nhiên không phải.

"

Phương Lệ cười lạnh lắc đầu: "Tôi và Khuynh Thành đã quen biết từ nhỏ, hiểu rất rõ tính tình của cô ấy, không thích chính là không thích, thà rằng suốt đời không lấy chồng cũng sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

"

"Cho nên?"

Lương Siêu nhướng mày hỏi lại, chỉ thấy hai bên thái dương Phương Lệ hơi gồ lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ âm u.

"Cho nên, tôi chuẩn bị giết chết Diệp Khuynh Thành.

"

"Nuốt trọn tất cả gia sản Diệp gia sau đó phân cho cậu một nửa, coi như là đồ cưới tôi chuẩn bị cho Vận Nhi.

"

Lương Siêu vừa nghe vậy thì hơi sửng sốt, hoàn toàn phản ứng không kịp.

Mà Thượng Quan Nguyệt vừa từ trên lầu bước xuống cũng hơi sững lại vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Lệ, sau đó khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Đối với người phụ nữ mình luôn miệng nói thích mà nói giết liền giết?

Tên này, không chỉ là tên nhỏ mọn.

.

.

.

.

.

Mà còn là loại người cực kỳ hung ác.

.

.

!

Thấy Lương Siêu không nói gì, Phương Lệ cười thầm một tiếng còn tưởng rằng hắn đã động tâm rồi, ít nhất cũng đã bắt đầu cân nhắc, cho nên hắn tiếp tục nói: "Nếu đã là giao dịch thì phải chia đều lợi ích cho cả hai bên, không thể để cậu một mình hưởng hết chỗ lợi lớn như vậy được.

"

"Giết Diệp Khuynh Thành như thế nào sẽ để tôi sắp xếp hết, còn cậu cần làm hai chuyện là được, thứ nhất, tất nhiên là không được nhúng tay vào kế hoạch của tôi, không được bảo hộ cho Diệp Khuynh Thành.

"

"Thứ hai, tôi biết rõ bây giờ cậu có không ít phụ nữ bên cạnh, cậu cần phải cắt đứt hết với những cô đó, người đàn ông của em gái tôi nhất định toàn tâm toàn ý với em ấy, không được lăng nhăng khắp nơi!

"

"Ha.

.

.

.

.

"

Nghe xong hai điều kiện này, Lương Siêu nhịn không được mà bật cười.

Vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Mạo muội hỏi anh một câu, anh và em gái mình có phải cùng một cha mẹ sinh ra không?"

"Cậu có ý gì? "

"Nếu thật là một cha một mẹ sinh ra, vì sao lại khác nhau nhiều như vậy? "

"Một người thì thiện lương hồn nhiên, người khác lại âm hiểm xảo trá, ngoan độc tuyệt tình, Phương Vận có người anh trai như anh, đối với cô ấy mà nói thật sự là một nỗi bi ai thật lớn mà.

"

"Cậu! "

Phương Lệ quát lên giận dữ, vỗ bàn một cái thật mạnh, nói: "Tôi đang bàn bạc chuyện làm ăn, cậu đừng có nói mấy chuyện vô dụng này với tôi! Dứt khoát đi! Rốt cuộc cậu.

.

.

.

.

.

"

Bốp~!

Không đợi hắn nói xong, Lương Siêu quang một bạt tay qua.

"Đã nói như vậy mà anh vẫn không chịu hiểu sao?"

"Loại người độc ác xảo trá như anh mà muốn nói chuyện làm ăn với tôi à? Quả thực là ô uế lỗ tai tôi rồi!

"

"Cút! "