Truyền Nhân Thiên Y

Truyền Nhân Thiên Y

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tần Cẩn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 130,571
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Đám người: "...

.

"

Nữ cường nhân, cô gái sắt giới kinh doanh xưa nay nổi tiếng với tác phong cứng rắn lại bị bắt chẹp sao?

Thanh niên đẹp trai này thật là trâu bò.

.

.

Sau một lát, một y sư chủ nhiệm trong đó đột nhiên nói: "Nếu không sai thì hình như ngài chính là Y Thánh đã đoạt giải nhất trong cuộc thi Trung y lần trước đúng không?"

Lương Siêu cười lắc đầu: "Hư danh mà thôi, được những tiền bối trung y để mắt mới gọi như vậy, tôi cũng giống như chư vị, đều là một thầy thuốc bình thường thôi.

"

"Ha ha, ngài khiêm tốn.

"

"Đúng vậy, Trương lão chính là y sư cấp bậc đặc biệt được Phó viện trưởng bệnh viện chúng tôi mời, cả ông ấy cũng khen y thuật của ngài không dứt miệng.

"

"Có ngài ở bên cạnh chiếu cố Diệp Khuynh Thành thì trước đó chúng tôi cũng chỉ lo xa quá mà thôi.

"

"Hừm.

" Lương Siêu gãi gãi đầu, buông tay nói: "Tôi rất bận rộn, cũng không rảnh canh giữ bên cạnh chiếu cố cô ấy cả ngày, cho nên nên giao công việc nặng nề này cho các vị. Tôi còn bận bịu, đi trước.

"

Nói xong, hắn rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt như muốn giết người của Diệp Khuynh Thành.

"Lương Siêu! Anh, anh là tên chết bầm!

"

Mấy người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi biểu hiện của Diệp Khuynh Thành rõ ràng là có ý với Lương Y Thánh kia mà!

Còn có chuyện gì quan trọng hơn ở lại bên cạnh Diệp đổng sự, bắt được trái tim của mỹ nhân?

Nghĩ nửa ngày đám người cũng không nghĩ ra, liếc nhìn nhau rồi đành lắc đầu cười khổ, thầm nói vị Lương Y Thánh này thật là có tính cách!

Không chừng điểm mà Diệp đổng sự ưa thích hắn là do hắn không giống với người khác?

Vừa xuống thang máy, hắn đã diện đụng phải Diệp Tiêu, vốn không muốn phản ứng tên ngốc này, nhưng cậu ta lại chủ động đi lên chào hỏi: "Anh rể, hậu sự của chị Ngọc và đứa bé đã được em thu xếp ổn thoả, ý của chị em là ba ngày sau làm xong tang lễ cho chị Ngọc, để hai mẹ con họ xuống mồ an nghỉ thì em sẽ về tập đoàn đi làm. Đảm nhiệm.

.

. chức phó tổng.

"

"Đây là chuyện nhà của các người, không cần nói cho tôi biết.

"

Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: "Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải.

"

Hả?

Lương Siêu dừng bước, quay đầu kinh ngạc mà nhìn cậu ta.

Thằng nhãi này có thể đưa ra quyết định như thế cũng làm hắn lau mắt mà nhìn.

"Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.

"

Nói xong, liền quay người rời đi.

Diệp Tiêu vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, sau đó thoải mái cười một tiếng.

Giữa những người đàn ông không cần nói quá nhiều, một đôi lời là đủ rồi.

Hai ngày sau, buổi hòa nhạc của Cung Vũ được cử hành đúng hạn.

Bởi vì thanh danh Cung Vũ tích góp, lại thêm trước đó bị dính scandal không thể hiểu nổi, khiến không ít người đều sinh ra cảm giác đồng tình thương tiếc cô.

Cho nên quy mô hội fan hâm mộ không những không nhỏ, ngược lại còn tăng lên không ít, cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc này rất khan hiếm đắt đỏ.

Nó được tổ chức bên ngoài sân thể dục Ngọc Hoa, người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo.

Lương Siêu, những cô gí Thượng Quan Nguyệt, Liễu Băng Khanh và đám bạn bè sinh viên trong lớp thứ hai của đại học Đế Kinh đã được an bài đến vị trí tốt nhất.

Mà khi mọi người mới chen ra từ đám người đông đúc, đi đến cổng sân thể dục chuẩn bị đi vào thì Đường Vân Phi chống gậy đột nhiên thét to một tiếng: "Ê, nhìn xem đây là ai?"

"Đây không phải hoàng tử tình ca Mạc Tiểu Hàm của đại học chúng ta sao? Nhìn anh như vậy cũng là tới tham gia buổi hòa nhạc của minh tinh Cung Đại sao?"

Mạc Tiểu Hàm mặt mũi bầm dập, hai cánh tay đều bó thạch cao hơi sửng sốt, không ngờ sẽ đụng phải người của lớp số hai ở đây, không khỏi hung ác cắn răng.

Mà lão già râu xám cao một mét tám, thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn đi theo phía sau anh ta nheo mắt lại nhìn bọn người Đường Vân Phi một cái.

Thấy ai trong bọn họ cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong đó lại lộ ra dáng vẻ cao quý, ông ta lập tức suy đoán được đại khái thân phận của bọn họ.

"Tiểu thiếu gia, bọn họ chính là đám sinh viên trước đó đánh cậu sao? Có cần lão hủ ra tay, để chúng còn thảm hơn cậu, giúp cậu rút cơn giận trong lòng hay không?"

Đám người nghe vậy cũng không chút sợ hãi mà cười cười.

Bây giờ tuy bọn họ đều không dẫn theo người trong nhà, nhưng Lương Siêu đang đứng phía sau bọn họ, sợ cái đinh gì chứ?

Dù Mạc Tiểu Hàm cũng rất trả thù, nhưng suy xét đến đối phương đều có thân thế bối cảnh, nếu như chỉ có một người thì anh ta sẽ không hề kiêng kỵ mà báo thù, nhưng số người quá đông, đành phải cố nén cục tức này.

"Bỏ đi Mông lão, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi.

"

"Ai.

.

.

"

Mông Hoằng lắc đầu thở dài, tiểu thiếu gia cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá nhu nhược.

"Nguyệt Nhi.

"

Trước khi đi, Mạc Tiểu Hàm lại nhìn Thượng Quan Nguyệt trong đám người, không cam lòng nói: "Mới quen một ngày đã dẫn em về nhà, nhất định không phải thứ tốt!

"

"Mặc kệ em có chấp nhận tình yêu của anh hay không, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể sớm ngày quay lại, nếu bị ức hiếp bắt nạt gì cũng có thể tìm anh. Có Mạc Tiểu Hàm này ở đây thì tuyệt đối không để kẻ nào làm em tủi nhục!

"

Nghe xong lời này, Lương Siêu lập tức nhướng mày kiếm lên.

Nói gần nói xa, đâm chọt trước sau đều là nhắm vào mình, thỉnh thoảng còn trừng hắn!

Chẳng qua vừa nghĩ tới hôm nay là buổi hòa nhạc của Cung Vũ, Lương Siêu không muốn làm lớn chuyện, thế là chỉ liếc nhìn hắn, cảnh cáo: "Thằng nhãi, trước đó bị đánh chưa đủ à? Hay cảm thấy đem theo ông lão này bên cạnh thì ta đây giỏi lắm? Đến xem hòa nhạc thì xem đàng hoàng đi, đừng gây chuyện, hiểu chưa?"