Truyền Nhân Thiên Y

Truyền Nhân Thiên Y

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Tần Cẩn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 130,887
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Chỉ thấy trước cửa tòa nhà, cùng với hơn mười cửa sổ hình quạt, mỗi chỗ đều có hai người đứng, mỗi người vác trên vai một đại pháo bằng đồng lớn cỡ thùng nước, bên cạnh còn chất từng đống lớn đạn pháo...

.

.

.

.

Cái khí thế kia quả thực có chút hung tàn.

Lương Siêu dừng bước, từ khi hắn tập võ đến nay chưa bao giờ giao thủ với đạn pháo nặng cân, trong lòng thực sự có chút không chắc.

Nếu không cẩn thận bị mấy món này bắn trúng, cho dù không chết ngay, chỉ sợ thân thể cũng không thể tránh khỏi bị thương được?

Đứt cái tay gãy cái chân còn đỡ, lỡ như tổn hại tới bộ phận quan trọng, ảnh hưởng tới chuyện nối dõi tông đường sau này, tới lúc đó khổ không kể hết còn mang danh bất hiếu lên người đó.

.

.

!

Mà ngay lúc hắn đang suy tính, Mông Hoằng vốn đã rời sân đột nhiên vội vã chạy tới.

Lương Siêu nhìn thấy thì có chút sững sờ, hắn không tin lão già này sẽ có lòng tốt giúp mình cứu người, nghi ngờ hỏi: "Ông tới đây làm gì?"

Sắc mặt Mộng Hoằng rất khó coi, trừng Lương Siêu một cái, nói: "Lúc tôi rời đi phát hiện xe của tiểu thiếu gia nhà tôi vẫn còn đây, biết cậu ấy chưa chạy nên tôi đã gọi cho cậu ấy, nhưng mà người nhấc máy lại là một tên ngoại quốc!

"

"Tên ngoại quốc kia nói tiểu thiếu gia nhà tôi đang ở trên tay hắn ta, sau đó còn đùa sẽ phế bỏ đồ dùng để nối dõi tông đường của tiểu thiếu gia!

"

Lương Siêu: ".

.

.

.

.

.

"

Gặp được tai họa bất ngờ cỡ này, Mạc Tiểu Hàn đúng là quá xui xẻo rồi.

Một lát sau, tròng mắt Lương Siêu khẽ xoay động, nói: "Haizz, kính xin tiền bối nén bi thương, vậy xem ra ông đến đây là chuẩn bị nhặt xác cho thiếu gia nhà ông?"

"Nói bậy!

"

Lúc này Mông Hoằng tức giận mắng một tiếng: "Lão tới đây cứu tiểu thiếu gia, nhặt xác cái gì chứ!

"

"A.

.

.

?"

Lương Siêu ra vẻ kinh ngạc, bắt đầu nói dối: "Nhưng mấy tên lính đánh thuê này không nói gì với ông sao? Vừa rồi chúng còn cầm loa hô, nói là đồng bọn bọn chúng có một nghi thức cổ quái, mỗi lần qua chín chín, tám mươi mốt tiếng sẽ giết chết một người.

"

"Hiện tại trong tay bọn chúng có hai người, Thượng Quan Nguyệt là mục tiêu cần bắt của chúng đương nhiên không thể giết, cho nên vừa rồi bọn chúng vừa tuyên bố sẽ giết người còn lại để hoàn thành nghi thức.

"

"Lúc đó tôi còn không biết tên còn lại là ai, hiện tại đã rõ rồi, không ai khác ngoài tên nhóc Mạc Tiểu Hàn kia.

"

"Cái gì?!

"

Mông Hoằng lập tức đỏ mắt, quay lại hỏi những hộ vệ và cung phụng của Vương gia vừa mới chạy tới, tất cả mọi người đều âm thầm cười khổ mà gật đầu.

Bọn họ đều biết Vương Mặc có bao nhiêu kính sợ vị Lương Siêu này, vị này nói cái gì thì chính là cái đó, bọn họ không dám phá đám.

Mông Hoằng hoàn toàn nóng nảy, Lương Siêu lại lấy điện thoại di động ra nhìn, nói: "Cách thời gian chín chín, tám mươi mốt tiếng đồng hồ mà bọn chúng nói, còn… năm phút.

"

"Má!

"

Mông Hoằng phẫn nộ nói tục một tiếng sau đó không đợi được nữa, vận chuyển huyền khí toàn thân, đẩy tốc độ cao nhất phóng về hướng về phía tòa nhà cách đó chừng 200m!

Thấy thế, khóe miệng Lương Siêu cong cong, thầm nghĩ một tiếng chúc ông may mắn, sau đó lại bắt đầu tập trung tinh thần mà quan sát.

Hắn dự định, thừa dịp vị cao thủ Mông Hoằng có tu vi Kim Đan kỳ này hấp dẫn lực chú ý của đối phương xong, hắn sẽ thần không biết quỷ không hay mà tiến vào cứu người.

Ầm!

Rầm rầm rầm! Rầm rầm.

.

.

.

.

.

Trong phút chốc, tiếng nổ vang trời vang lên không dứt bên tai, từng quả từng quả đạn pháo nặng cân lao đi lưu lại một vệt lửa trên không trung, gào thét xông về phía Mông Hoằng đang phẫn nộ!

"Ahh!

"

Mông Hoằng đang dùng tốc độ cao lao về phía trước hét lớn một tiếng, đồng thời cũng bật hết hỏa lực, đẩy các loại pháp quyết hộ thể, công pháp Luyện Thể đến mức tối đa, lách trốn thế nào vẫn bị bắn trúng, rất nhanh ông ta đã bị bắn đến mức chật vật không chịu nổi.

.

.

.

.

.

Rốt cục, đến khi Mông Hoằng cách tòa nhà hơn 10m, đạn pháo hai bên liên tiếp bắn mạnh, ngay lúc ông ta lơ là phòng bị thì cánh tay phải bị bắn mạnh.

Màu máu hiện ra, da tróc thịt bong.

.

.

.

.

.

Cả vai phải trực tiếp bị nổ bấy, mà trên người cũng có nhiều chỗ bị thương, miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi!

Đây đã là kết quả sau khi ông ta dùng toàn lực phòng ngự, nếu không dưới uy lực của hai quả đạn pháo nặng cân kia, chỉ sợ cả người ông ta đã bị bắn thành mảnh vụn.

.

.

"Cổ Đức!

"

"Nãi Thứ! Làm tốt lắm người anh em!

"

"Nổ chết lão già không biết sống chết kia đi! Ha ha ha!

"

Ầm!

Giữa từng đợt tiếng mắng cười nhạo, Mông Hoằng ôm trong lòng nỗi phẫn nộ, không cam lòng mà ngã xuống đất, ngay sau đó lại nhìn thấy ngay cửa lớn của tòa nhà đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Đó là Lương Siêu.