“ Lão già, bị câm sao?” Một nam tu mặt lớn đi đến đạp ngã lão.
“ Già trẻ đều không tha, các ngươi không bằng cầm thú.
” Lão giả lăn ra đất kêu lớn, âm thanh vang vọng khiến đám tu sĩ trước mặt nhíu mày.
“ Hừ, muốn kêu gọi trợ giúp? Cho rằng chúng ta rất ngu?” Vừa nói vừa nhấc lên lão giả, sát ý trong mắt đã vô cùng rõ ràng.
Lão giả cổ bị bóp nghẹn, mặt nổi đầy gân xanh, chân cố gắng đạp loạn trong không khí.
Hai mắt mờ dần đi là lúc...
.
Phăng.
.
.
dây trói bị cắt đứt.
Lão giả ngã xuống đất ôm lấy cổ họng nóng dát, sau lại run rẩy bò đến bên cạnh cháu gái.
“ Là kẻ nào.
” Ba người còn lại cảnh giác rút vũ khí đề phòng. Nam tu vừa muốn giết người lúc này đang ôm lấy cánh tay nửa đứt căm hận vô cùng.
Yên tĩnh.
.
.
Nữ tu duy nhất trong tổ đội đảo mắt một vòng, nhìn về phía đôi ông cháu liền quả quyết lao đến muốn bắt lấy con tim.
Còn chưa kịp chạm đến họ, quanh thân nữ tu đã xuất hiện vô số kiếm khí sắc nhọn, linh khí hộ thân ngay lập tức bị tước đoạn.
Nàng ta xanh cả mặt vội vàng vận pháp, rễ cây bao trùm khắp thân thể, dùng thuật kim thiền thoát xác nhảy về sau lưng đồng bạn.
Kiếm khí mất đi mục tiêu cũng dần tiêu tán trong thiên địa.
Nam tu hai mắt sắc bén vẫn luôn yên lặng từ lúc đầu bỗng híp mắt nhìn đôi ông cháu đang sợ sệt nép vào nhau. Thấy tiểu cô nương nhìn về nhà tranh trước mặt liền nhếch môi cười.
“ Đại phong thuật.
”
Tay kết ấn, cơn gió lớn lập tức xuất hiện thổi bay đi nhà tranh trước mặt, cũng để lộ ra một nam tử đang yên lặng đứng bên trong.
Hắn sắc môi tái nhợt, tinh thần uể oải nhìn vài người, trên tay kiếm trái lại sáng bóng còn mang theo hơi thở sắc bén.
Hoắc Kiến hơi nhướng mày nhìn người mới dùng thuật, bốn mắt đối chọi uy áp tỏa ra bốn phía.
“ Lão đại, mau mau giết hắn.
” Tên nam tu bị kiếm khí cắt qua vẫn đang cực khổ ôm lấy cánh tay gào lớn.
Kêu lão đại nam tu trái lại với mọi người suy nghĩ, nghe thấy kêu gọi liền vung tay, thuật pháp nhanh chóng bao trùm toàn thân đồng bạn mới lên tiếng. Âm thanh rên rỉ nhỏ dần, sương đen khi ẩn khi hiện bao trùm, cuối cùng hắn đồng bạn vẫn còn sinh long hoạt hổ vừa rồi đã biến thành một cái xác khô.
Xung quanh người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, bên cạnh hắn hai người trúc cơ kỳ tu sĩ đều mang bộ dạng hoảng hốt.
“ Đại ca, hắn.
.
.
”
Chỉ thấy nam tu mới vừa giết người xong nhướng mày:
“ Ta ghét nhất có kẻ trước mặt ta ra lệnh.
”
Hai người nghe vậy đều lập tức ngậm chặt miệng, ánh mắt từ hung ác ban đầu lập tức trở lên rụt rè, càng không lại quan tâm hai ông cháu cùng một nam tu sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Kiến nhìn tình hình, ngón tay cầm kiếm hơi động. Kiếm khí vừa muốn ra khỏi liền bị giọng cười càn rỡ cắt ngang:
“ Không sợ chết?”
Hắn dừng lại, nhìn thẳng nam tu đối diện, chuyển kiếm sang tay phải nói:
“ Lật tung nhà người khác, không biết lễ phép?”
Nam tu nghe nghe vậy hơi bất ngờ, sau cùng híp mắt phất tay. Hai tiểu đệ phía sau lập tức lao đến bắt lấy đôi ông cháu.
Hoắc Kiến kiếm khí sớm đã sẵn sàng, ngay lập tức lao đến cản lại.
Đing.
.
.
Kiếm khí đánh vào hai người đang di chuyển, kỳ lạ liền bị bật ra.
Trong giây phút ấy, hắn nghe được điệu cười hung ác của nam tu trước mặt.
“ Chui đầu vào chỗ chết.
”
“ Các hạ là đang tự nói bản thân sao?” Hoắc Kiến nhẹ nhàng nhìn hắn trả lời.
Nam tu cảnh giác, lập tức muốn tránh đi. Nhưng kiếm khí bật khỏi vừa rồi lại giống phản ứng khúc xạ ánh sáng, tất cả đều lao ngược về phía hắn.
Kiếm quang dồn tất cả lại giữa ngực nam tu, cũng xé rách hắn phòng ngự linh khí.
Giữa ngực người này bỗng xuất hiện một vòng xoáy, hàng trăm cánh bướm đen lao ra từ đó. Kiếm quang một đường xuyên thủng lại không thể toàn bộ diệt sát.
Hoắc Kiến dùng kiếm chống lên bàn, người đã đứng thẳng dậy. Sắc mặt kém vô cùng nhưng vẫn cố gắng tiến lên vài bước. Quanh thân hắn linh khí nổ vang, xuất hiện tiếng kim loại rít gào.
Ba mũi kiếm thành hình, giống hệt với kim kiếm trong tay lao đi chóng mặt. Nơi kiếm cắt qua bướm đen một mảnh tan tác.
“ AAA, thả ta ra.
” Tiếng hét của Tiểu Oản làm Hoắc Kiếm phân tâm.
Đôi ông cháu lúc này đã bị đôi tu sĩ kia bắt lấy, tính mạng bị đưa lên trước mặt hắn đe doạ.
Rắc.
.
.
Là tiếng xương gãy.
.
.
Hoắc Kiến bị đánh lùi ra xa, lưng chạm đến một tảng đá mới dừng lại. Dưới chân kim kiếm đã tạo thành một đường lê dài dưới nền đất.
Sắc môi hắn lúc này đỏ lại thường, hai mắt hằn tia máu khó khắn chống đỡ thân thể. Giữa bụng bị pháp thuật đánh trúng tạo thành gãy xương nghiêm trọng.
Bướm đen tan hết, đối thủ của hắn lúc này lại đã bình an vô sự mỉm cười.
———
Chung Ly một mạch đi theo sau tổ đội mười người, ngoại trừ nam tu kêu Nguyên Thuần tu vi trúc cơ sơ kỳ còn lại có năm nam bốn nữ đều tương đối trẻ tuổi.
Người trẻ trước nay tinh khí rồi rào, suốt một đường liền giống chim ri, ríu rít cùng nhau chuyện trò.
“ Thẩm tiền bối, ngài là nơi khác đến người sao?” Một thiếu niên trẻ tuổi lùi lại cùng nàng bắt chuyện.
Chung Ly liếc nhìn hắn, mang khuôn mặt anh tuấn thiếu niên có nhân duyên rất tốt. Nàng quan sát thấy ngoại trừ Nguyên Thuần được nhóm người tôn trọng nhất thì thiếu niên này chính là người được yêu thích nhất.
Cốt linh chỉ khoảng mười sáu nhưng tu vi đã là luyện khí chín tầng. Này đây, muốn yên lặng đều bị người khác đẩy lên toả sáng.
Hắn mồm miệng đặc biệt ngọt, cả buổi luôn mồm ca ca tỷ tỷ, là ai cũng đều sẽ không cùng hắn khó chịu.
Riêng chỉ có nàng cũng Nguyên Thuần, được kêu bằng hai tiếng tiền bối.
Chung Ly gật đầu, cùng hắn nói chuyện:
“ Đúng vậy, ta là đi qua Đông Khơi thành, vừa lúc nghe được tin tức bảo vật xuất thế liền đến thử vận may.
”
“ Ngài thực sự tin vào lời đồn này?” Thiếu niên lộ hai má lúm đáp.
“ Tin hay không, không phải đều đã đến?” Nàng lắc đầu tiến lên trước.
Thiếu niên nghe vậy dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng “ Thẩm Ly“.
“ Sao vậy?” Một nữ tu thấy hắn đứng lại liền quan tâm.
“ Không có gì tỷ tỷ.
” Ích Dĩ Hùng ngọt ngào đáp lại.
Nữ tu nghe vậy tươi cười rồi quay đi, tiếp tục cùng bên cạnh đồng bạn trò chuyện.
Chung Ly một mạch tiến lên phía trước, đến gần Nguyên Thuần nam tu mới thả chậm lại bước chân.
Nguyên Thuần thấy phát hiện ra nàng liền quay đầu hỏi:
“ Thẩm Ly có phát hiện?”
“ Là có.
” Chung Ly gật đầu, tay chỉ về một hướng.
Hắn thấy vậy cũng nheo mắt nhìn, trên bầu trời xuất hiện một đàn điểu đang nháo nhác, cách họ tương đối xa. Nhưng chính là phương hướng đám người đang di chuyển đến.
“ Đạo hữu biết đó là loại điểu gì sao?”
“ Lại gần mới biết được.
” Chung Ly trả lời.
Nàng có dự cảm không tốt lắm, tiếng kêu như có như không truyền lại không giống bình thường điểu.
Nguyên Thuần gật đầu, ra lệnh cho phía sau người cùng tăng mạnh tốc độ.
Chung Ly nhìn tổ đội phía sau, cảm thấy giống như đám người này đang du sơn ngoạn thủ hơn là trên đường tìm kiếm bảo vật. Tâm thái như vậy, nàng đều muốn bái phục.
Rất nhanh Chung Ly đã phát hiện ra điểu yêu đậu trên cành cây. Nó thân mình to lớn, đang gật gù ngủ, trái ngược với bầy đàn đang nháo nhác trên trời cao.
Bộ vuốt sắc nhọn, hai cánh dài che đi hầu hết thân mình. Đặc biệt loại điểu thú này có hai tai giống như miêu, trước miệng mọc ra hai đầu răng nanh sắc nhọn.
“ Đây là loại yêu thú gì, trước nay ta chưa từng thấy.
” Có người phía sau lên tiếng lập tức nhóm người bắt đầu trở lên ồn ào.
Chung Ly một khắc khi nhìn thấy yêu thú cằm liền cương. Nàng không nói chuyện mà chỉ chăm chú quan sát, dự cảm không tốt mãnh liệt nảy lên trong lòng.
Đến khi điểu trên cây bị đám người tiếng ồn ào đánh thức mới chậm chạp mở mắt.
Một, hai.
.
.
ba.
.
.
.
bốn con mắt màu vàng cùng đám tu sĩ đối diện, thu về lập tức là những âm thanh hít vào khí lạnh.
“ Là Ngung, một loài dị điểu. Trước nay rất hiếm khi xuất hiện.
” Chung Ly nhìn yêu thú lên tiếng.
“ Bảo vật xuất thế nó liền ra ngoài sao?” Một nữ tu tò mò hỏi.
Nguyên Thuần đi bên cạnh Chung Ly lúc này nheo mắt, trước ngực xuất hiện một trang sách trôi nổi. Chờ không lâu, hắn liền lên tiếng:
“ Là một loại dị điểu mang điềm báo đại hạn, chỉ thực thịt tươi. Xem điểu yêu trước mắt có lẽ là đã ăn no.
”
“ Ăn no? Nó ăn thịt người sao?” Thiếu niên chen lên đám người cất tiếng hỏi. Hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía bốn mắt điểu.
Điểu kêu lên ba tiếng kỳ quái rồi vỗ cánh bay đi, Chung Ly kiếm đã đề sẵn từ lâu lúc này liền chém ra.
Dòng khí mạnh mẽ xé rách không khí, cùng làm yêu thú khó lòng bay lên. Nhân lúc này, Ích Dĩ Hùng bật người lao đến, trong tay hắn thình lình xuất hiện một chiếc lồng.
Điểu nhất thời không phòng bị liền bị lồng hút vào bên trong, nó chỉ kịp kêu thêm hai tiếng rồi lập tức im bặt.
Trên đầu đám người dị điểu đang bay loạn đột nhiên chậm rãi giương cánh, xếp thành một hàng đồng loạt chăm chú nhìn về phía dưới nhân loại.
“ Nó muốn tấn công.
”
Không biết là ai nói chuyện, nhóm người liền mau chóng rút ra vũ khí chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng trái lại đám đông, Chung Ly liền đem theo kiếm tiến sâu vào khu rừng, bỏ lại đám thanh thiếu niên ở phía sau.
“ Nàng ta chạy sao? Đây là loại người hèn nhát gì?” Nữ tu ban nãy cùng Ích Dĩ Hùng thân thiện hỏi thăm, lúc này nhìn bóng lưng rời khỏi của Chung Ly lên tiếng.
Thiếu niên họ ích nhìn mới lên tiếng nữ tu, sau đó lại giống như không có chuyện gì quay đi. Chỉ là khoé môi hơi nhếch lên đã bán đứng hắn, may mắn mối đe doạ trước mắt lại không có người chú ý hắn biểu cảm.
Chung Ly chạy một mạch đến nơi đám dị điểu này bay loạn vừa rồi. Nàng chợt dừng lại, dưới đất nằm một xác chết. Không là một xác chết không toàn vẹn, nội tạng bên trong đều bị đào rỗng, chỉ có máu thịt bên ngoài chứng minh hắn là từng là một nhân loại.
Nguyên Thuần lúc nãy đã nói sai, Ngung điểu thích không phải là thịt tươi mà là.
.
.
nội tạng tươi.
“ Điềm báo đại hạn, không biết là khu rừng này đã xảy ra chuyện gì?” Nàng lẩm bẩm.
Đại hạn ở đây tất nhiên không phải là cây cối khô héo, đất đai cằn cỗi mà là xui xẻo muốn xuất hiện. Có lẽ chính là xác người la liệt, vô số nhân mất đi tính mệnh.
Chung Ly đứng trước bãi phơi thây tập thể, một màu đỏ rực ánh vào mắt.
“ Là kẻ nào lại ra tay tàn độc như vậy!
”