Bùm...
.
Một tia sét từ bên ngoài đánh vào trận, khiến mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển. Trận pháp ăn một đòn đau bắt đầu xuất hiện gợn sóng, cảnh vật nhìn qua trận đều bị mờ đi giống như mặt nước khi bị một hòn đá ném vào.
“ Thẩm Ly, ngươi đang làm cái gì?” Có người hét lớn.
Chung Ly giơ hắc kiếm đứng giữa trận, đã trải qua một đêm, nàng không thể tiếp tục chờ đợi.
“ Có vẻ bên ngoài trận tính chất khác biệt.
” Nàng lôi không bị phản lại.
Từng giọt mưa rơi trên mặt đau rát, trận này có thể cản lại lôi nhưng không thể cản lại mưa. Quả nhiên mang thuỷ đặc tính sao?
“ Có ai ở đây là thuỷ hệ linh căn?” Nàng lớn tiếng hỏi.
Nữ tu váy hồng nhạt thể hiện từ đầu đều là bộ dạng yếu đuối lúc này đột nhiên giơ tay. Nàng rụt rè nhìn Chung Ly nói:
“ Đạo hữu, ta là.
”
Chung Ly gật đầu, ra hiệu cho nàng ấy tiến đến.
Nữ tu trải qua Nguyên Linh liền bị ngáng chân, nàng trật vật ngã xuống vũng bùn. Bùn mang theo máu tươi từ xác chết trôi đến, tanh càng thêm tanh.
“ Nguyên Linh, ngươi còn là quý nữ?” Nguyên Thuần đen mặt nhìn biểu muội ngỗ nghịch.
Nguyên Linh lần này đã không sợ hãi nàng ta biểu ca nữa, chạy đến bên người Ích Dĩ Hùng đứng.
Nguyên Thuần thấy vậy hai mắt đen láy, thất vọng quay mặt đi. Không ngờ nàng ta lại cảm thấy một tu sĩ luyện khí có thể chống lưng cho bản thân.
Chung Ly với đoạn nhạc đệm này coi như không thấy, đi đến đỡ dậy nữ tu ngã trong vũng bùn.
Nàng này cả người mệt mỏi cùng khó chịu, vội vàng rửa sạch mặt mới cùng Chung Ly đối diện:
“ Thẩm.
.
.
Thẩm đạo hữu, ta kêu Nguyên Tĩnh, là thuỷ linh căn.
”
Chung Ly vỗ vai nàng ấy chỉ về góc trận bị lôi đánh trúng nói:
“ Nguyên Tĩnh đạo hữu, có thể dùng thuỷ thuật tấn công nơi đó.
”
Nguyên Tĩnh sợ sệt, nhưng chạm phải ánh mắt kiên định của đối diện người liền cẩn thận gật đầu.
“ Đạo hữu yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.
” Chung Ly khởi động linh khí ngay lập tức cản lại nước mưa dày đặc quanh thân.
Một.
.
.
hai.
.
.
ba dải lụa thuỷ đánh ra, pháp thuật này có vẻ mềm yếu nhưng khi tiếp xúc đến trận nó đã ngay lập tức siết chặt một góc yếu ớt bị lôi đánh trúng.
“ Thuỷ ngưng thuật.
” Nữ tu môi khẽ mở.
Mưa quanh thân nàng giống như bị sai khiến biến thành hàng trăm kim nhỏ dày đặc đâm đến nơi thuỷ lụa mai phục sẵn.
Đám người phía sau thấy vậy vội vàng tránh sang một bên, phòng ngừa pháp thuật phản lại lan đến.
Nhưng kỳ lạ thuỷ thuật tiếp xúc với trận pháp lại đã đánh ra một khe nứt. Khe nứt liên tục trải rộng cũng khuấy động mặt nước bên trong. Cảnh vật lại một lần nữa nhoè đi, sóng nước dao động mãnh liệt.
Bụp.
.
.
Chung Ly ôm lấy eo Nguyên Tĩnh tránh đi kim châm dày đặc đánh lại.
Mặt đất vì vậy xuất hiện hàng trăm lỗ nhỏ, mưa cũng càng lúc càng lớn.
Ích Dĩ Hùng bê lên Hà Tập xác chết, tránh đi mưa kim dày đặc.
Chung Ly gật đầu với hắn: Người này xác thực thông minh, xác chết Hà Tập cần phải bảo toàn. Đây chính là vật chứng có thể lấy ra đưa đến trước mặt thành chủ phủ.
Có vẻ kẻ tác quái bắt đầu muốn huỷ hoại toàn bộ nơi này.
“ Thẩm đạo hữu, thấy tác dụng.
” Nguyên Tĩnh vui mừng nhìn khe nứt xuất hiện trên trận pháp.
Đáng tiếc ở đây không có trận sư, nếu không các nàng đã có thể lợi dụng khe hở này phá trận.
Hiện giờ chỉ có thể dùng lực trồng lực.
“ Tiếp tục. Ta và ngươi cùng lúc ra tay.
”
“ Các ngươi có thể tạm trốn.
” Chung Ly quay đầu nhìn đám người rải rác phía sau.
Hắc kiếm giơ lên, lôi điện dữ dội đánh ra, thuỷ thuật cũng giống như một mũi khoan lao đến, tốc độ chậm hơn kiếm khí nhưng vẫn vừa vặn chặn lại trận pháp muốn lập tức nhè ra lôi.
Trận pháp lúc này giống như ngậm vào ruồi bọ, miệng lại bị bịt kín nhất thời không thể phun ra.
Lôi bên trong đấu đá loạn xạ, cả pháp trận hiện lên ánh sáng tím lập loè.
Đến khi thuỷ thuật bị hất ngược lại, Chung Ly mới giữ lấy Nguyên Tĩnh tiếp tục tránh đi.
Mặt đất bị lôi điện đánh đến bùn cát hoà lẫn, xác chết cùng rối gỗ cũng dần chìm xuống nền đất.
Hai lần thử sức, trận pháp đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, ánh sáng chiếu vào lập loè không ngừng. Cảnh vật bên ngoài đã không thể nhìn rõ.
Chung Ly nheo mắt, nhìn vài tia đen tuyền chuyển động, giống như có hàng trăm cái bóng siêu vẹo xuất hiện ở bên ngoài trận. Người bên trong nghi ngờ lại không dám nói ra, sợ hãi cầm chắc vũ khí.
“ Chúng ta bị bao vây sao?” Nguyên Tĩnh tái mặt nói.
“ Là ảo giác thôi.
” Chung Ly giơ kiếm, muốn lần thứ ba nếm thử phá trận.
“ Để ta giúp.
” Ích Dĩ Hùng xuất hiện, trên tay kết ấn.
Nguyên Thuần cử áo đen nam tu cùng ba người các nàng hợp lực.
Trận rung mạnh, phía sau người ngã nhào, nền đất giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này bên cạnh Nguyên Tĩnh xuất hiện một hố sâu, nàng nhất thời đứng không vững ngã xuống. Hai tay vội vàng nắm lấy cánh tay Chung Ly mới có thể tự cứu lấy bản thân.
Chung Ly tay trái bị tóm lấy, tay phải cắm kiếm xuống đất ổn định. Nhưng hố sụp lại không ngừng lan rộng khiến Nguyên Tĩnh lại một lần nữa lắc lư giữa không trung.
Chung Ly chân trượt dài, kiếm vì nền đất đã trở lên lầy lội mà không thể cắm chắc. Cả người cùng kiếm theo nhau lao đến miệng hố.
Bỗng khuỷu tay phải bị bắt lấy, Ích Dĩ Hùng khuôn mặt căng cứng dùng sức níu lại nàng. Quanh thân hắn mặt đất đã bắt đầu kết băng tinh, nền đất ẩm ướt muốn tiếp tục nứt ra đều bị đông cứng lại.
Hắc kiếm vẫn còn cắm trên nền đất lúc này cũng đã có thể cho nàng mượn lực. Chung Ly cắn răng, tay phải dùng sức nâng lên toàn bộ thân thể. Phía dưới Nguyên Tĩnh nét mặt căng thẳng, nước mắt đã ướt đẫm mặt nắm chặt nàng tay trái.
Đến khi hai bả vai lộ lên khỏi miệng hố, nàng liền được một bàn tay khác kéo lấy. Nguyên Thuần vô cùng nhẹ nhàng xách lên nàng, đi kèm theo còn có hắn đồng tộc nữ tu.
Chung Ly rời khỏi hố liền rút cánh tay khỏi Nguyên Tĩnh, tay phải nàng dùng sức hiện tại cũng không tê dại bằng tay trái treo lủng lẳng một người.
Trận pháp cắm rễ sâu vào lòng đất, biến cố tác động khiến bên trong xuất hiện một miệng hố trống rỗng. Nhìn xuống giống như đang đối mặt với vực thẳm vô tận.
Nguyên Tĩnh sụt sùi khóc, miệng ngập ngừng nói ra lời xin lỗi:
“ Thẩm Ly, xin.
.
.
lỗi.
.
.
ngươi.
”
“ Ngươi nên học nói cảm ơn. Như vậy.
.
.
” Nàng đáp sau đó liền nhìn thẳng Ích Dĩ Hùng cùng Nguyên Thuần:
“ Cảm ơn hai người.
”
“ Pháp thuật hiệu quả không lâu, nhanh chút phá trận.
” Ích thiếu niên đáp.
Nguyên Thuần là thể tu, liền lùi sang một bên để vài người họ ra tay.
Nhưng lúc này thời điểm nguy cấp Nguyên Tĩnh lại rớt dây xích, nàng ta hai chân cùng hai tay mềm nhũn không thể kết ấn. Chung Ly tay phải cầm kiếm tay còn lại buông thõng thở dài:
“ Liền liều một phen.
”
Lôi điện loé sáng, lao thẳng đến nơi nứt vỡ nghiêm trọng nhất của trận pháp. Cùng lúc Ích Dĩ Hùng băng thuật đuổi theo sau nàng lôi tiến đến.
Băng là hình dạng khác của thuỷ, hy vọng trận pháp này không kén ăn.
Nam tu áo đen cũng kết ấn, chỉ là chậm hơn các nàng một nhịp. Pháp thuật còn chưa chạm đến trận pháp liền bị lôi cùng băng phản lại dập tắt.
Ba người bị phản lực đánh ra xa, mặt đất dưới chân lại tiếp tục sụp lún. Cho dù các nàng rơi vào trong đất, trận pháp vẫn sẽ như lồng gian ngăn mọi người độn thổ.
Hai mắt lại nhìn thấy Nguyên Tĩnh lần thứ ba hoảng loạn rơi xuống, gân xanh bên thái dương Chung Ly thẳng nhảy. Nàng ném ra hắc kiếm lao băng băng đến nữ tu. Kiếm vừa vặn ghim chặt nàng ta vào vách hố, cả người nữ tu giống như vật trang trí treo lủng lẳng trên hắc kiếm.
Phỉ Thuý kiếm lấy ra, Chung Ly liền ngự kiếm lao đến tóm lấy cổ Nguyên Tĩnh.
Hắc Kiếm rút về, trên thân kiếm ẩn ẩn hiện trận văn phức tạp. Chung Ly hai mắt sáng rỡ nói:
“ Cơ hội cuối cùng, nếu không muốn chết, hãy dùng ra ngươi tất cả khả năng.
”
Nguyên Tĩnh ngây người, trong mắt sợ hãi thay bằng hổ thẹn. Nàng cúi gằm mặt, đến khi cảm thấy người đứng cùng phi kiếm xuất động, hai mắt mới hồi thần.
Thuỷ lực giống như nước sông chảy ra biển, thoát khỏi tay Nguyên Tĩnh lao đến bịt kín trận pháp lỗ hổng, tạo ra không gian phong bế cho lôi đình của Chung Ly đấu đá.
Trận pháp xuất hiện vô số vết rách, người phía dưới đều bị đất cát hất tung quật ngã. Còn chưa kịp lấy ra pháp bảo phi hành đã bị vùi lấp. May mắn đám người sớm đã tránh khỏi hố sâu, bị vùi lấp một chút cũng có thể bò ra ngoài.
Ánh sáng chân thật chiếu vào, những tiếng răng rắc liên tục xuất hiện.
Chung Ly đứng trên phỉ thuý kiếm trực tiếp chém bay đổ nát trận lao ra ngoài.
Bên ngoài lúc này xuất hiện hàng chục người áo đen đeo mặt nạ, dưới ánh nắng mặt trời vẫn không thể che dấu được nét tà dị hắc ám.
Nguyên Tĩnh chứng kiến cảnh tượng liền thảng thốt kêu lên, hai tay bịt chặt miệng nép sát vào nàng.
Chung Ly đứng trên phi kiếm nhìn xuống dưới một lượt, nàng linh khí liên tục bổ sung mới giúp phi kiếm không bị rơi xuống. Mỗi một bước di chuyển đều phải chịu sức ép giống như ngàn cân.
“ Đã không thể chạy.
” Chung Ly thở dài.
Đám người áo đen tạo thành hai vòng tròn, giống như muốn kết trận. Chung Ly mặt mũi khó chịu, nếu tiếp tục bị trận pháp làm khó e rằng mẫu thân nàng muốn đội mồ sống dậy.
Linh khí dùng ra càng nhiều, tình thế lại càng nguy hiểm.
Đang lúc nguy cấp bỗng nhiên Chung Ly phát hiện thấy ánh mắt quét ngang qua, giống hệt với cảm nhận chớp nhoáng ngày hôm qua. Nàng lông tơ dựng đứng, tóm lấy cổ áo Nguyên Tĩnh rơi thẳng xuống.
Nơi nàng mới còn ngự kiếm vừa rồi vừa vặn bị ánh sáng pháp thuật lướt qua. Nhìn vòng tay mở rộng của đám người áo đen quỷ dị phía dưới, Chung Ly liền chém ra ba đường kiếm mang kết thành võng.
Hai người được kiếm mang bảo hộ an toàn rơi xuống đất, đám người này lại chỉ vây lấy các nàng mà chưa có ý định ra tay.
Đứng bên ngoài cùng một người đeo mặt nạ quỷ cười, trong hốc mắt chỉ toàn lòng đen nhìn Chung Ly. Cho dù kẻ đeo mặt nạ không lộ miệng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận thấy người này chắc chắn đang cười.
Hắn không lẽ chính là chủ mưu đứng sau mọi chuyện?