Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái

Cập nhật: 25/09/2024
Tác giả: Tân Sinh
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 920
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Xuyên Không
Hệ thống
     
     

Sau khi Hoắc Công Công tuyên bố phần thưởng, một số người có tham vọng biểu hiện đắc ý, một số khác thì cho rằng đây chính là một trận chiến may rủi. May mắn chính là lọt vào ba vị trí đầu bảng, xui rủi chính là lọt vào tầm ngắm của thế lực đoạt vị trí đầu bảng.

Có thể nói đây là một màn đánh cược vô cùng hung hiểm cũng như không biết kết quả sẽ như thế nào.

Trận đầu tiên Tiêu Dương Phái đấu với Bá Đao Môn.

Trong tất cả các môn phái trong võ lâm đương thời, ngoài Thần Kiếm Sơn Trang thì Tiêu Dương Phái chính là môn phái duy nhất có thể sánh ngang với Thần Kiếm Sơn Trang về vi mô và thực lực.

Cho nên khả năng Tiêu Dương Phái đạt được vị trí đầu là chuyện hiển nhiên không ai bàn cãi.

Cho nên, trận đầu tiên Bá Đao Môn gặp phải Tiêu Dương Phái xem như là xui xẻo.

Trên lôi đài, ba đệ tử Tiêu Dương Phái lần lượt là Mã Phi Long, Tiêu Vân Sơn và Diệp Ngọc Linh đều chưa tới hai mươi. Đây là ba đệ tử có thể xem là kiệt xuất nhất của Tiêu Dương Phái. Danh tiếng ba người này lang xa vì nhiều lần hành hiệp trượng nghĩa trong giang hồ.

Đứng đối xứng là ba đệ tử Bá Đao Môn lần lượt là Dương Khê, Dương Lâm và Dương Nghiệp. Cả ba người này tầm hai mươi lăm, khí chất so với đệ tử Tiêu Dương Phái kém hơn hẳn.

Dương Lâm đứng giữa hai người còn lại nhìn về phía đối diện. Hắn điềm tĩnh nói.

“Mặc dù danh tiếng đệ tử Tiêu Dương Phái có cao đến mấy, gặp bọn ta xem như xui xẻo đi!

Diệp Ngọc Linh đứng ngoài cùng bên phải nhíu hàng chân mày lại, nàng ta rút kiếm ra lao về trước.

Chỉ thấy bóng ảnh mờ ảo của Diệp Ngọc Linh lướt qua vài lần, ba đệ tử Bá Đao Môn liền ngả nghiêng sang một bên. Cả ba đều bị diệt sát chỉ trong chớp mắt.

Hành động này khiến người đến quan chiến kinh ngạc, đa phần đều không kịp nhìn thấy động tác của nữ đệ tử Tiêu Dương Phái.

Diệp Ngọc Linh hừ một tiếng.

“Gà yếu cũng ra gió, đúng là không muốn sống!

Nói rồi, nàng ta cùng hai người còn lại rời khỏi lôi đài.

Trận chiến diễn ra hầu như chóng vánh, đơn giản là vì quá nhanh.

Qua trận chiến đơn điệu này, đa phần đều có chung nhận xét là đệ tử Tiêu Dương Phái quá mạnh và cực đoan. Dùng hành động chứng minh thực lực bản thân, đặc biệt là ra tay cực kỳ hung ác.

Võ Vô Địch bên dưới quan sát.

Hắn có thể nhận ra thực là ba tên đệ tử Tiêu Dương Phái chỉ dừng lại ở cấp bậc Võ Sư. Có điều thông qua màn thể hiện của Diệp Ngọc Linh, hắn có phán đoán, ba người này khả năng đã tiếp cận cấp bậc Tông Sư mới kiêu ngạo như vậy.

Trận thứ hai, môn phái Thất Tinh Môn đấu với Đạo Gia.

Thất Tinh Môn là môn phái thiên về bói toán, xem tướng cho nên vũ khí bọn họ sử dụng là bàn tính được làm từ kim loại rắn chắc, bên trong ẩn giấu ám khí.

Đệ tử Thất Tinh Môn lần lượt là Đới Quốc Vinh, Đới Bảo Long, Cát Linh. Cả ba đều là Võ Sư đã ngoài ba mươi. Trên gương mặt người nào người nấy đều có một chòm râu đen huyền.

Đạo Gia chủ tu về thiền định, vũ khí sử dụng chính là phất trần.

Đạo Gia hầu như không thu nhận đệ tử cho nên lần này tham gia là ba người duy nhất trong Đạo quán. Ba người này lần lượt là Không Ly Đạo Nhân, Ngôn Khúc Đạo Nhân, Ngôn Hợp Đạo Nhân. Về tuổi tác thì ngoài năm mươi nhưng diện mạo chỉ tầm bốn mươi trở lại.

Võ Vô Địch ở dưới quan sát thông qua Đôi Mắt Thiên Diễn. Đệ tử Thất Tinh Môn ba người thì chỉ có một người Tông Sư còn lại là Võ Sư. Còn ba người Đạo Gia nhìn bên ngoài điềm tĩnh, không lộ ra sự uy hiếp nào bằng mắt thường nhưng thực lực cả ba đều là Tông Sư.

Sau khi một vị tiểu công công gõ một tiếng chuông thì trận đấu bắt đầu.

Hai môn phái bắt đầu thủ thế, chuẩn bị tấn công.

Phía ba người Đạo Gia trầm ổn, giữ nguyên vị trí đứng hình tam giác, lưng đối xứng nhau.

Ba đệ tử Thất Tinh Môn lao đến, trong đó Cát Linh thực lực Tông Sư đóng vai trò tiên phong. Hai người còn lại ở phía sau phóng ra ám khí.

Thế trận ban đầu phía đệ tử Thất Tinh Môn áp đảo.

Ba người Đạo Gia không vội mà giậm chân một cái. Uy áp cấp bậc Tông Sư tức thì bạo phát ra xung quanh. Điều này khiến hai trong ba đệ tử Thất Tinh Môn hoảng hốt.

Tiếp theo, ba người Đạo Gia tản ra ba hướng lao đến tấn công Đới Quốc Vinh và Đới Bảo Long cấp bậc Võ Sư. Đây chính là dùng uy áp thực lực nghiền ép. Chỉ một chiêu, Đới Quốc Vinh và Đới Bảo Long bay xuống lôi đài.

Trên lôi đài, chỉ còn lại một mình Cát Linh.

Cát Linh nhận thấy bản thân không thể đấu lại ba người cùng cấp liền nhảy xuống lôi đài chủ động nhận thua.

Trận này ba người Đạo Gia thể hiện cấp bậc Tông Sư khiến nhiều người bất ngờ.

Bên dưới lôi đài.

Võ Vô Địch ngáp một hơi dài.

Hắn tựa vào ghế, nhắm mắt lại ngủ.

Bùi Thiên Bách nhìn chưởng môn chán nản, hắn cũng làm động tác lao một giọt mồ hôi rồi ngáp một hơi dài, tiếp theo là tựa vào ghế ngủ.

Bạch Họa Họa, Đỗ Hối Hối thấy chưởng môn cùng đại sư huynh lười xem. Cả hai nhìn nhau rồi tựa vào ghế ngủ.

Những người còn lại cũng bắt chước theo, tựa vào ghế ngủ.

Hành động này không gây phiền phức với người xung quanh. Có điều, đây là trận chiến vòng loại. Trực tiếp xem đối thủ đánh nhau để tìm ra điểm yếu mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Không ngờ, từ chưởng môn đến đệ tử đều nằm ngủ khiến không ít người chướng mắt.

Đại trưởng lão Tiêu Dương Phái Tiêu Chấn Sơn nhìn bộ dáng uể oải lười nhác của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, khóe miệng hắn cong lên, lộ ra nụ cười nham hiểm.

Trưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong vô ý nhìn về phía môn phái Tiểu Kiếm Có Độc, hắn chỉ khẽ lắc đầu cho qua. Đơn giản hắn biết nguyên nhân vì sao môn phái vô danh này lại thể hiện bộ dáng như vậy. Đơn giản là vì bọn họ có thực lực để thể hiện sự hống hách như vậy.

Đại diện Thần Kiếm Sơn Trang thì khẽ vuốt chòm râu rồi cũng giả vờ tựa vào ghế, hai mắt vô ý nhắm nghiền lại.

Trên vị trí cao quý nhất, hoàng đế Triệu Kình Thiên với bộ dáng một lão hoàng đế ngoài sáu mươi, gương mặt nghiêm nghị cũng nhăng lại, biểu hiện không hài lòng. Dù không biết nội tình hay thực lực thế nào, nhưng trong trận chiến mà môn phái nhỏ này biểu hiện như vậy thật sự quá mất mặt.

Phía sau lưng hoàng đế là năm vị trí vương tử. Vị trí trung tâm là thái tử Triệu Văn Thác ngoài ba mươi với gương mặt vô cảm. Hai bên lần lượt là tứ hoàng tử Triệu Minh, thập nhị hoàng tử Triệu Vô Cực, bát hoàng tử Triệu Khâm và cửu hoàng tử Triệu Khải.

Đây là lần hiếm hoi thái tử cùng các vị hoàng tử họp mặt lại với nhau cùng quan chiến.

Tứ hoàng tử Triệu Minh vốn chịu ân huệ lớn từ chưởng môn môn phái Tiểu Kiếm Có Độc cho nên hắn nhìn tình huống đang diễn ra, nội tâm nhất thời lo lắng. Hắn sợ chưởng môn gây thù chuốc oán với những thế lực khác, khi giao đấu sợ rằng sẽ vô cùng hung hiểm.

Bản thân hắn sớm đã nhủ lòng, nếu quả thật môn phái Tiểu Kiếm Có Độc gặp nạn, hắn sẵn sàng đứng ra trợ chiến.