Tiểu Nhiễm choàng tỉnh theo thói quen chụp lấy điện thoại xem đã mấy giờ.
Cô giật mình nhìn đồng hồ hiển thị 9 giờ sáng liền vội ngồi dậy.
" Thôi toi rồi, trễ làm rồi, cái tên Tư Tư đó sao không gọi mình dậy...
.
.
.
.
.
.
Ấy mà quên, hôm nay mình không cần đến công ty mà"
Cô như chợt nhớ ra rồi nằm trở lại giường quấn chăn ngủ tiếp, đang sắp tiến vào mộng thì điện thoại chợt reo inh ỏi.
- Đổi ý rồi hả, nhưng giờ này không đi làm được đâu
Màn hình hiển thị số điện thoại của Tiêu Tư, cô đến ngồi dậy cũng chẳng thèm, cô nhớ rõ anh nói nuôi cô cả đời, tiền của anh cũng là tiền của cô.
Bất cứ chuyện gì có thể quên duy chỉ chuyện này có thôi miên cô cũng không quên được.
- Không phải, em chuẩn bị đi, lát nữa có tài xế chở em đến một nơi
- Đi đâu?
- Lát nữa em sẽ biết
- Ồ, anh có đến không?
- Lát nữa có cuộc họp cổ đông, có lẽ sẽ không đến
- Vậy anh đi làm việc chăm chỉ đi, nhớ mang tiền về đấy
Cô tắt máy rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân chuẩn bị xong xuôi mới xuống dưới lầu.
Bên dưới đã có xe chờ sẵn để chở cô đi, mà rốt cục là đi đâu sao lại bí mật như vậy?
- Tiêu Tư!
! Anh tốt nhất chuẩn bị tinh thần chịu đòn đi!
!
!
Quả thật là bất ngờ dành cho cô, anh vậy mà sai người đưa cô đi học võ, còn tuyển hẵng cho cô một huấn luyện viên nữ.
Mới đầu cô tưởng chỉ sương sương vài đường quyền thôi ai ngờ mệt muốn rã người luôn, còn có nhìn mặt huấn luyện viên làm cô liên tưởng tới mấy bà ma ma ở trong cung thời cổ đại.
Tuy còn trẻ nhưng cái mặt cứ đơ ra làm sao ấy, không kiêng nể thân phận cũng không vì thân thế của cô mà tha cho cô tẹo nào.
- Vợ à bình tĩnh, anh chỉ muốn tốt cho em thôi
- Không có vợ con gì đây cả, hiện tại em muốn huỷ hợp đồng rồi, anh tự lo liệu đi!
!
- Hợp đồng gì, sao anh lại không biết
- Anh đừng có mà giả vờ giả vịt
Cô bị chọc cho tức đến thất khiếu bốc khói, ban đầu là ai bảo ký hợp đồng rồi sẽ không quản cô, hiện tại thành ra cái dạng gì rồi.
- À, anh nhớ cái bản hợp đồng đó rồi, nhưng mà lúc trước em chưa đọc kỹ điều kiện để huỷ hợp đồng sao?
- Cái đó, đền bù hợp đồng chứ gì, em làm được
Hiện tại nhớ lại quả thật là lúc trước cô còn chưa nhìn qua hợp đồng đã vội ký mất rồi, đúng là tai hại quá mà!
- Được, nếu em đáp ứng điều kiện trong đó thì chúng ta huỷ hợp đồng
- Hừ
Vương Tiểu Nhiễm chỉ hừ một tiếng rồi tắt máy, cô bảo tài xế đưa về biệt thự, hợp đồng chắc là anh giấu ở nhà rồi.
- Ở đâu vậy ta, cái tên đàn ông này giấu ở đâu mà kỹ vậy?!
Ánh mắt cô chạm đến ngăn kéo ở phía góc trong cùng, đáy mắt loé lên tia gian xảo, chỉ cần cô nắm giữ hợp đồng trong tay doạ anh một chút cho bỏ cái tật tự ý sắp xếp cho cô.
Quả nhiên là hợp đồng được giấu bên trong, cô cười đến vui vẻ mở hợp đồng ra xem, có điều một lúc nụ cười trên gương mặt cô bỗng cứng đờ.
- Tiêu Tư!
! Có gan thì về đây, lão nương sẽ dạy dỗ anh một trận ra hồn
.
.
.
----------------.
.
.
' Hắt xì, hắc xì '
Tiêu Tư đưa tay xoa xoa cái mũi của mình, anh chỉ vừa mới họp xong đang định đi về nhà.
" Cảm giác hôm nay trời có vẻ không đẹp lắm nhỉ!
.
.
.
.
.
.
chắc là cô ấy nhìn thấy bản hợp đồng rồi, cứ thấy ớn lạnh sao sao ấy"
Tuy là nghĩ vậy nhưng anh cũng lái xe về nhà, anh biết rõ cho dù anh không về cô cũng sẽ lật cả cái tập đoàn lên tìm anh, đến lúc đó anh còn thảm hơn cả chữ thảm nữa.
Tuy bình thường nhìn anh lạnh lùng vậy thôi chứ thực tế anh rất sợ vợ, còn cả đối với người cứng hay mềm đều không ăn thua như cô anh cũng bất lực chả còn cách nào, thoả hiệp chính là tốt nhất.
- Anh về rồi đấy à?
Hôm nay cô có vẻ dịu dàng đến khác lạ, anh nhìn liền biết có chuyện rồi, mà người có chuyện không ai khác ngoài anh.
- Bà xã, em có chiêu gì tuôn ra hết đi, anh thề sẽ không phản kháng đâu
Châm ngôn của anh đời này chính là thà bị vợ đánh bầm dập còn hơn là để mất vợ, anh đã làm mất cô một lần, sẽ không có lần thứ hai nữa.
- Em hơi mệt, hôm nay tạm tha cho anh
- Vợ à, em thật tốt
Tiêu Tư nịnh nọt lại đấm vai cho Tiểu Nhiễm, cô hài lòng nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
- Vợ, chuyện bản hợp đồng.
.
.
- Hửm?
- Em xem, nếu em muốn huỷ hợp đồng, điều kiện ghi trên đó rất rõ ràng, em không thiệt đâu
- Ồ, vậy theo anh em nên huỷ hợp đồng?
- Cái đó tuỳ em thôi, anh không ép buộc em đâu
- Không ép buộc, rõ ràng là ép vào đường cùng đó.
.
.
.
.
.
huỷ hợp đồng còn phải sinh con cho anh, có ai đền bù hợp đồng như thế đâu.
Nguyên lai hoá ra khoản đền bù hợp đồng anh yêu cầu đó chính là sau khi ly hôn cô phải sinh cho anh một đứa con, còn có phải bao nuôi anh suốt đời, như vậy cùng không ly hôn có khác nhau là mấy đâu, chỉ khác mỗi chỗ người bao nuôi là ai thôi, chung quy cũng không có cùng nhau tách ra.
- Anh hiện tại trị giá lên đến nghìn tỷ đấy, em ngược lại có con còn thêm anh, chẳng phải mua một tặng một rồi sao
- Anh đặt điều kiện hay nhỉ!
- Vậy vợ có muốn huỷ hợp đồng nữa không?
- Không huỷ nữa, dù sao có người nuôi cũng tốt, ly hôn rồi còn phải nuôi lại anh
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cũng đều tại ban đầu cô không đọc kỹ bản hợp đồng, còn về chuyện anh giở mánh khoé với cô, sau này cuộc đời còn dài, cô cứ từ từ xử lý anh cũng không muộn.
Còn về phần anh, không cần biết tương lai ra sao nhưng là chỉ cần có cô ở bên cạnh, mọi chuyện không còn quá quan trọng.
- Phải rồi, anh tìm đâu ra cái người huấn luyện viên đó vậy, nhìn chẳng thân thiện chút nào
- Cái đó không phải anh tìm đâu, nếu em không thích chúng ta đổi người
- Được