Nhiễm Nhiễm a, cho Tư Tư đi cùng được không, đừng bỏ anh ở nhà màTiêu Tư không biết lần thứ bao nhiêu trưng ra cái mặt đáng thương muốn được đi theo cô đến tập đoàn thế nhưng Tiểu Nhiễm vẫn không lung lay.
- Không được, ngày mai em mới đưa anh đi cùng được không?
- Vậy chừng nào mới đến ngày mai, sao ngày mai lâu tới quá vậy
- Ngày mai sẽ đến thôi mà, Tư Tư ở nhà ngoan ngoãn đợi là được
Cô cũng muốn cho anh theo lắm chứ bộ, một mình cô ở công ty rất chán, thế nhưng hôm nay cô đến chỗ khu phố kia để xem xét, tưởng tượng đến cảnh người ở đó ném gạch đá là thấy sợ rồi.
- Không được, Tư Tư không muốn đợi ngày mai đâu, nếu em không cho anh đi cùng anh sẽ tự đi theo đấy
- Sao hôm nay anh cứng đầu vậy, được rồi, một lúc nữa có bị ném đá đừng có khóc nhè đó
- Anh không khóc đâu, đến lúc đó anh sẽ thay em ném lại bọn họ
- Được, vậy bây giờ anh đi thay đồ đi chúng ta xuất phát
- Tư Tư đi thay đồ ngay, Nhiễm Nhiễm không được nhân lúc anh thay đồ mà bỏ trốn đâu
- Em sẽ không bỏ trốn đâu, anh yên tâm đi
Người khác thì bó tay còn cô bó cả tứ chi với anh luôn rồi, tên ngốc này hôm nay lại dám uy hiếp cô, nếu cô không đưa anh theo chắc chắn anh sẽ trốn khỏi nhà đi tìm cô, đến lúc đó nhỡ đâu bị lạc thì khổ.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi
- Được, đi thôi, nhưng mà đến đó rồi anh không được chạy lung tung đâu đó biết không. harry potter fanfic
- Tư Tư không chạy đi đâu cả, Tư Tư chỉ ở cạnh Nhiễm Nhiễm thôi
Hai người xuống lầu, một bên Tiêu Tư đang líu ríu cả lên còn cô một bên thì đành bất lực nắm tay anh dẫn đi sợ anh mãi nói mà vấp ngã.
…----------------…
Khu phố cổ chen nhau những dãy nhà cổ kính, hương vị của món ăn toả ra từ các hàng quán quyện vào nhau tạo nên một hương vị riêng chỉ nơi đây mới có.
- Cô Vương à, chúng tôi rất biết ơn cô vì bao năm qua giúp đỡ chúng tôi, nhưng là nơi này chúng tôi gắn bó với nó lâu rồi, muốn thay đổi chúng tôi khó mà chấp nhận
- Đúng đó, đúng đó
Mọi người tụ họp lại một chỗ, Tiểu Nhiễm hiểu tâm trạng của bọn họ, cô c un ngx không có ý định biến nơi này thành khu đô thị hiện đại.
- Mọi người bình tĩnh, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn bàn bạc với mọi người…
…thứ nhất tôi sẽ không phá bỏ nơi này thế nên mọi người yên tâm…
…thứ hai, tôi muốn mọi người giúp tôi một việc
- Chỉ cần không động đến chỗ này, cô Vương có việc gì cần chúng tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ
- Vậy cảm ơn mọi người trước
Cô cười rất tươi đáp lại mọi người, ánh mắt loé lên tự tin, trong lòng cô đã có tính toán cả rồi.
Mọi chuyện ngày hôm nay không hề rắc rối như cô nghĩ, Tiểu Nhiễm một đường suôn sẻ rời đi. Chỉ là ở một nơi nào đó lại không hề yên tĩnh chút nào.
- Bạch lão gia, xin mời ông theo chúng tôi một chuyến để điều tra
- Tại sao lại bắt tôi, tôi phạm tội gì chứ, các người có nhầm lẫn gì không?
- Nhầm lần hay không đợi điều tra rồi sẽ rõ, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nói ông làm ăn phi pháp, mời
Trên gương mặt của Bạch Thiếu Thương thoáng cái tái mét, chuyện ông ta làm không thể nào bại lộ như vậy, ông ta rất muốn biết là ai tố cáo mình, chỉ là sự thật ông ta hẳn khó chấp nhận nổi.
Ông ta bị cảnh sát đưa đi điều tra, Bạch gia nhất thời loạn thành một đoàn, vì có liên quan nên toàn bộ đều bị đóng cửa tạm thời ngừng hoạt động.
- Thiếu gia, bên đó đã bắt người rồi
- Vậy sao? Đi, xem Lăng Tường Tuệ thế nào đã
Bạch Thương Lãng đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy chỉnh lại bộ âu phục rồi đi ra cửa, Trần Khiêm theo sau anh.
Chiếc xe hơi của Bạch Thương Lãng nghênh ngang chạy vào gara của biệt thự Bạch gia. Anh đi vào nhà như chủ nhân của căn nhà mà ngồi xuống ghế gia chủ của Bạch Thiếu Thương hay ngồi, bộ dáng không xem ai ra gì hệt như người thật sự nắm giữ đại cục.
- Bạch Thương Lãng, gan lớn nhỉ, ba mình chỉ mới bị tạm giam đã vội leo lên cái ghế gia chủ rồi
Lăng Tường Tuệ nghe người làm nói lại liền đi đến xem thử, anh nhìn cũng không muốn nhìn bà ta một cái, giọng nói mang theo ý tứ trêu tức bà ta.
- Chuẩn bị đi là vừa, dù sao ngày mai ai mà biết được, bà lại không sinh được con trai, tôi chịu thiệt một chút không sao
Bà ta vào cửa bao nhiêu năm nay rồi lại chỉ sinh ra được một đứa con gái, Bạch Thiếu Thương lâu ngày cũng chán ngấy bà ta bên ngoài nuôi nhân tình, Bạch Thương Lãng nói vậy khác nào chọc vào chỗ đau của Lăng Tường Tuệ.
Đối với loại người này anh chán ghét đến muốn bà ta vĩnh viễn biến mất, chỉ là mối hận năm xưa phải từ từ mà trả lại, nhanh quá cũng không có gì thú vị, phải để bà ta nếm mùi thân bại danh liệt bị đối xử như ăn xin mới có thể vơi đi nỗi hận trong lòng anh.
- Bạch Thương Lãng, đừng có mơ tưởng
- Mơ tưởng? Cả cơ ngơi này là của Bạch gia gây dựng sao? Đồ cướp đi từ tay người khác dùng thoải mái không?
- Bây giờ mày muốn làm cái gì đây?
- Tôi muốn gì? Đương nhiên là muốn các người phải sống cảnh đầu đường xó chợ, thân bại danh liệt
- Chỉ dựa vào mày thì đúng là tự cao rồi, đừng quên còn có Lăng gia
Lăng Tường Tuệ đem Lăng gia ra nói, chỉ là Bạch Thương Lãng lại lộ ra nụ cười miệt thị, Lăng gia sắp không lo nổi cho mình rồi sẽ còn có thể lo cho bà ta sao, nếu như lo được thì anh không ngại giáng thêm một đòn nữa cho Lăng gia.
- Ôi, xem này, trí nhớ tôi dạo này kém quá, quên mất đến đây là muốn báo cho bà một tin, Lăng gia của bà phạm sai lầm dẫn đến chết người, đang bị đình chỉ kinh doanh, không biết bà có biết chưa nhỉ?
- Sao có thể? Mày, là mày giở trò có đúng không?
- Giở trò gì chứ, chuyện đó tôi không có nhúng tay vào đâu à nha, aizz, tội nghiệp thật!
Bạch Thương Lãng đúng cái mặt gợi đòn, nói xong câu đó thì bỏ đi để lại Lăng Tường Tuệ căm phẫn đập vỡ đồ đạc.
…----------------…
- Chuyện dạo gần đây cảm ơn anh
- Tên mặt than này hôm nay khách sáo vậy, chỉ là tôi giúp cô ấy là cam tâm tình nguyện, anh không cần cảm ơn
- Nói những lời đó trước mặt chồng cô ấy, anh ngứa đòn à?
Tên đàn ông nào đó khó khăn lắm mới nói chuyện tử tế được với tình địch nhưng đối phương hình như ngứa đòn rồi.
- Anh mới ngứa đòn đó, không biết khi cô ấy biết sự thật sẽ bùng nổ đến mức nào
Điều này anh cũng đã nghĩ đến rồi, có điều anh có bị vợ đánh thì sẽ không ai biết đâu bởi vì cô ấy vẫn biết chừa mặt mũi cho anh mà.
Mặt anh đẹp vậy cô không nỡ đánh vào mặt anh đâu, vả lại có đánh thì cũng kéo vào phòng đóng cửa lại mà đánh thôi.