Chết tiệt, vẫn không gọi đượcTiêu Tư sốt ruột đi qua đi lại ở trong phòng, điện thoại vẫn là thuê bao không liên lạc được, anh vội vàng chưa kịp khoác áo ngoài đã chạy xuống lầu lái xe ra sân bay tìm cô.
Con đường đến sân bay phải đi vòng qua chân núi mới đến, vậy mà Tiêu Tư không hề giảm tốc độ cứ phi nhanh.
Trên đường dường như trước đó không lâu từng xảy ra tai nạn xe hơi bởi vì mặt đường còn vương vãi những mảnh vụn của xe ô tô, có điều Tiêu Tư cũng không để ý được nhiều đến vậy, hiện tại anh chỉ đang nóng lòng đến ngăn cản cô mà thôi.
Khi anh vừa đến sân bay thì chuyến bay duy nhất của chiều hôm nay cũng cất cánh, Tiêu Tư buồn bực ngồi bệch xuống.
Anh móc điện thoại ra xem định sẽ đặt vé máy bay trở về nước tìm cô, chỉ là chuyến bay sớm nhất vẫn là ba ngày nữa mới cất cánh do tình hình thời tiết còn chưa ổn định, dự đoán trong ngày mai hoặc ngày mốt thời tiết sẽ có mưa.
- Nhất định là Bạch Duệ Hi cô ta giở trò ly gián, nếu không sao tự nhiên cô ấy lại nổi giận bỏ về nước trước như vậy…
…Bạch Duệ Hi, tốt nhất cô đừng để tôi tìm thấy, nếu không sẽ rất thảm đó
Lúc đến một mình thì đương nhiên anh vẫn là một mình trở về, Tiêu Tư hoàn toàn không còn tinh thần gì mà ngồi xuống sofa mở tivi lên xem.
“ Theo tin chúng tôi nhận được chuyến bay duy nhất của ngày hôm nay khi đến giữa biển đã bị lệch khỏi quỹ đạo và mất tín hiệu nghi ngờ đã bị rơi xuống biển, hiện tại tổng cộng 320 trên chuyến bay đều không rõ tung tích”
Những cái khác dường như anh đều không còn nghe thấy nữa, mấy từ không rõ tung tích cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, chuyến bay duy nhất của ngày hôm nay chẳng phải là có cô trong đó nữa sao?
Tiêu Tư hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, anh không tin là cô đã gặp chuyện, khó khăn lắm hai người mới gương vỡ lại lành không lý nào lại dễ dàng cách biệt như vậy.
- Bạch! Duệ! Hi!
Từng khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, Tiêu Tư nghiến răng bật ra từng chữ, ánh mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, nếu hiện tại Bạch Duệ Hi ở đây chỉ sợ đã bị anh ăn tươi nuốt sống rồi.
Với con người ngu ngốc, càn rỡ như Bạch Duệ Hi chắc chắn vẫn còn có người ở sau lưng xúi giục cô ta, mà người có hận thù với anh ngay lúc này không ai khác chính là Diệp Thế Hiên.
- Tư tổng, anh có gì căn dặn
- Huy động toàn bộ người của Tiêu gia, nội trong một ngày tôi muốn hai người Diệp Thế Hiên và Bạch Duệ Hi xuất hiện trước mặt tôi
- Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng
- Tôi mặc kệ các người dùng cách gì, nếu trước buổi chiều ngày mai không thấy người đâu thì các người cuốn gói cút hết cho tôi
- Vâng
Mấy người bên đầu dây bên kia toát hết mồ hôi hột, hôm nay thiếu phu nhân của bọn họ xảy ra chuyện, thiếu gia nóng giận như vậy là lẽ thường, nhưng mà không thể không nói bộ dạng này quá đáng sợ rồi!
Toàn bộ lực lượng của Tiêu gia cùng với cảnh sát không ngừng tìm kiếm tung tích của Diệp Thế Hiên, riêng Bạch Duệ Hi chưa gì đã bị người của Tiêu gia tóm cổ.
- Nói đi, người đằng sau cô là Diệp Thế Hiên?
- Phải vậy thì sao, đến cuối cùng cô ta vẫn không thắng nổi tôi, hahaha
Bạch Duệ Hi cười lớn tiếng càng khiến lửa giận trong người Tiêu Tư bùng lên mạnh mẽ, anh bước đến trực tiếp bóp cổ cô ta.
- Có giỏi thì giết chết tôi đi, Tiêu Tư cho dù anh là người thừa kế duy nhất của Tiêu thị thì sao, giết người chính là sẽ đền mạng đó
- Cô yên tâm đi, tôi không giết cô đâu, chỉ là khiến cô sống không bằng chết mà thôi, cô biết mà, thủ đoạn của tôi đến mức nào
- Anh dám làm gì tôi chứ, đừng quên tôi là người của Bạch gia
Đến nước này cô ta còn mạnh miệng lấy Bạch gia ra để doạ người, chỉ là cô ta quá đề cao mình rồi.
- Cô nghĩ Bạch Thương Lãng sẽ cứu cô sao, hay là người cha đang trong tù kia sẽ cứu cô, đừng mơ tưởng nữa, cô chỉ là một người không ai cần mà thôi, cho dù cô biến mất bọn họ cũng sẽ không để tâm
Câu nói của Tiêu Tư trực tiếp đánh vào nội tâm của cô ta, anh nói không sai, thời thế đã thay đổi ai sẽ cần cô ta chứ, cho dù cô ta có chết đi bọn họ đều sẽ không ai bận tâm thậm chí còn không hay biết gì nữa.
Bạch Duệ Hi vùng vẫy ra khỏi sự kìm kẹp của mấy người đàn ông, cô ta hướng thẳng về phía bức tường mà lao tới định sẽ kết liễu cuộc đời của mình.
- Mau ngăn cô ta lại, đừng làm bẩn nhà của tôi. Truyện Trinh Thám
- Vâng
Đám đàn ông cứ vậy hai người lao đến giữ chặt cô ta, Bạch Duệ Hi điên cuồng vùng vẫy nhưng làm sao có thể bì được với hai người đàn ông cao to.
- Buông tôi ra, chẳng phải anh căm hận tôi lắm sao, mau đến giết tôi đi
- Không đâu, với tội lỗi cô gây ra với Nhiễm Nhiễm, chết như vậy là quá nhẹ nhàng cho cô rồi…
…gương mặt này, cô không xứng có được, hay là tôi giúp cô huỷ đi nó
Tiêu Tư hất đổ đống ly tách trên bàn, mảnh vỡ văng tung toé khắp nơi trên sàn nhà, anh ngồi xuống cầm lấy một mảnh thuỷ tinh rồi nhìn nó cười đến tà ác.
Bạch Duệ Hi nhìn thấy một màn này sợ hãi muốn chạy trốn nhưng hai bên đều bị người chế trụ chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đang từng bước tiến lại gần mình.
- Aaaa…
Trên mặt cô ta bị rạch cho hai đường, Tiêu Tư ra tay phải nói là tàn nhẫn không chút lưu tình, mà giữ anh và cô ta làm gì có tình chứ, giữa bọn họ chỉ có hận thù thôi, nếu không phải cô ta thì Tiểu Nhiễm làm sao mất tích chứ.