Chiếc xe hơi sang trọng chạy vào bãi đỗ xe của công ty, tài xế xuống xe mở cửa cho anh cùng cô bước ra ngoài.
Cô đi đằng sau Tiêu Tư bị anh dừng lại bất chợt nên đâm sầm vào người anh, vừa lúc anh quay người lại nên cô cứ vậy nằm gọn trong lòng anh.
- A! Anh làm cái gì vậy?
Tiểu Nhiễm tay chân luống cuống đẩy anh ra, nơi này còn có người khác đó, cô mặt mỏng có được không!
- Là em nhào vào lòng anh mà, sao giờ đổ lỗi cho anh rồi, đồ không có lương tâm
- Tại anh chứ tại ai, ai bảo anh đột nhiên dừng lại làm tôi phản ứng không kịp
- Vậy xem như anh sai, vợ à, anh xin lỗi
Cô đứng hình mất vài giây, mới nãy còn xưng là em anh, bây giờ chuyển sang gọi vợ rồi, tiến triển có phải là nhanh quá rồi hay không?!
- Ai...
. ai là vợ anh chứ, không còn sớm, tôi đi làm việc đây
Bộ dạng của cô rõ ràng là đang chạy trối chết, Tiêu Tư nhìn theo bóng lưng của cô mà liền mỉm cười.
- Được rồi, chúng ta cũng đi làm việc thôi
Anh nói với trợ lý phía sau rồi sải bước đi vào công ty. Cả hai không phát hiện ra từ đằng xa có một người đã từ đầu chứng kiến tất cả màng ôm ấp của hai người.
Cô ta siết chặt tay, ánh mắt nhìn Tiểu Nhiễm là ghen tị.
" Vương Tiểu Nhiễm cái đồ tiện nhân, dám quyến rũ Tư tổng.
.
.
.
.
. chả trách Tư tổng lại nói giúp cô, lần này để xem tôi xử lý cô thế nào!
"
Lăng Tường Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cô ta đứng từ đằng xa chỉ thấy hành động của hai người nên cứ một mực cho rằng cô bám lấy anh.
- Vương Tiểu Nhiễm, chiều nay có hợp đồng cần bàn, cô cùng tôi đến đó
- Biết rồi
Cô đáp qua loa lấy lệ với cô ta rồi tiếp tục làm công việc của mình, Lăng Tường Tuyết bị cô xem nhẹ liền tức đến sắp nổi điên, cô ta nhanh chóng lấy lại bộ mặt làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Cô cứ đợi đó, đợi đến chiều rồi khi Tư tổng nhìn thấy bộ mặt thật của cô, anh ấy sẽ còn che chở cô hay không"
Lăng Tường Tuyết vừa nhìn liền biết có âm mưu còn cô thì cứ lo cắm đầu vào công việc mà không hề để ý nhiều như vậy.
- Vương Tiểu Nhiễm, đây là bản hợp đồng, cô đi thay tôi
- Tại sao?
- Tại vì tôi là chủ quản, tôi có quyền
- Được, coi như cô lợi hại, đi thì đi
Cô mở điện thoại liên lạc với bên kia rồi bắt taxi đến điểm hẹn, do đi vội vàng quá nên cô còn để điện thoại trên bàn quên mang theo mà không biết.
- Thẩm tổng, mời ngài xem qua hợp đồng này
- Cứ từ từ đã, vội cái gì chứ
Thẩm Kiêu vừa nhìn cô cười xấu xa, tay lại vừa đặt lên tay cô. Tiểu Nhiễm vội rụt tay lại hai hàng lông mày nhíu chặt.
" Hừ, cái tên dê già biến thái này dám động tay động chân với bà cô đây, có phải ngứa đòn rồi không?! "
Tiểu Nhiễm nheo mắt nhìn anh ta nhưng lại rất nhanh liền trên mặt tươi cười vô hại.
- Thẩm tổng, ngài làm cái gì vậy?
- Không, chỉ là tôi đang suy nghĩ về hợp đồng này có đáng để cân nhắc hay không thôi
- Ngài nói như vậy là không muốn ký sao?
- Hợp đồng này còn phải phụ thuộc vào thái độ của cô đấy!
Anh ta cười biến thái,
nhìn cái bản mặt của anh ta cô liền cảm thấy khó chịu.
- Vậy, Thẩm tổng, tôi có thể làm gì a?
- Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở cạnh tôi đêm nay, hợp đồng là chuyện không thành vấn đề
- Ồ, còn nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Dễ thôi, hợp đồng huỷ bỏ, để xem cô ăn nói sao
Tiểu Nhiễm nhếch môi, trong lòng khinh bỉ, anh ta không biết chỉ với một công ty cỏn con của anh ta hoàn toàn chẳng là cái thá gì trong mắt cô.
Tiêu Tư tuy chỉ là chồng trên danh nghĩa nhưng hẳn cũng vì mặt mũi bảo vệ cô, còn nếu không, Vương gia cũng không sợ bọn họ.
- Vậy được, hợp đồng huỷ cũng chẳng sao cả, dù sao đứng sau Trạch Vũ còn có Tiêu gia mà
Cô quan sát biểu cảm trên mặt anh ta, quả nhiên nghe đến Tiêu gia Thẩm Kiêu liền thay đổi sắc mặt.
Một công ty không lớn không nhỏ của anh ta, nếu có thể có quan hệ hợp tác với Tiêu gia, con đường sau này càng sẽ dễ đi hơn.
Huống hồ lợi nhuận từ vụ hợp tác này không hề nhỏ, anh ta biết rõ nhưng chỉ là muốn uy hiếp cô làm theo ý anh ta mà thôi, có điều là cô không phải là một người ngu.
- Sao, anh suy nghĩ kĩ chưa? Lúc sáng tôi có trao đổi với Tư tổng.
.
.
.
.
. anh ấy nói không hẳn bắt buộc kí hợp đồng này, người muốn hợp tác với Tiêu gia nhiều vô số kể
- Cô nghĩ mình là ai mà có thể nói chuyện với Tư tổng, đừng có doạ tôi
- Anh tin hay không thì tuỳ, hôm nay tôi đến đây xem như là uổng công một chuyến.
.
.
.
.
.
À, mà anh nghĩ một thực tập sinh như tôi lại dễ dàng vào được công ty nhanh như vậy à, dùng đầu óc chút đi
Trong lòng anh ta bắt đầu cân nhắc những lời cô vừa nói, lúc nãy cô cố tình cho anh ta biết mình có nói chuyện với Tiêu Tư, hiện tại bồi thêm một câu sau đó để anh ta tự mình suy đoán đi.
- Tôi chỉ là trước đó đối cô đùa một chút thôi mà, hiện tại chúng ta kí hợp đồng
- Như vậy từ đầu chẳng phải là đỡ tốn thời gian hơn rồi không
Thẩm Kiêu cầm lấy bút kí vào bản hợp đồng, anh ta cũng không hoàn toàn xem là ngu ngốc, nghe cô nói như vậy tuy không tường tận nhưng cũng đủ hiểu quan hệ giữa cô và Tiêu Tư không đơn giản.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cô nhìn đến liền thấy người đàn ông nào đó đang mang theo sắc mặt bao công đi đến.
- Vương Tiểu Nhiễm, em làm gì mà không nghe máy?
- Em để quên điện thoại ở công ty, có chuyện gì sao?
- Tư tổng, chúng tôi vừa mới kí hợp đồng, ngài xem tôi hiện tại rời khỏi đây được không
- Đi đi, tốt nhất sau này đừng lảng vảng trước mặt cô ấy
Tiêu Tư trực tiếp dùng ánh mắt bén như lưỡi đao nhìn Thẩm Kiêu, chân thì lại đang sải bước đi đến bên cô.
- Vâng, vâng
Anh ta chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân để chạy cho nhanh, nhìn ánh mắt của anh đúng là doạ anh ta sợ chết khiếp.
- Sao anh đến đây?
- Em còn dám hỏi, điện thoại thì không nghe, có biết là làm người khác lo lắng không?
- Vậy sao anh biết mà đến đây được vậy
- Lăng Tường Tuyết nói em đi ký hợp đồng cho nên anh mới đến đây.
.
.
.
.
.
Sau này em không được đi gặp đối tác một mình có biết chưa, tốt nhất không cần đi ký hợp đồng
- Gì chứ, anh nói không làm việc thì làm sao cuối tháng có lương đây
- Anh nuôi em chẳng phải được rồi à
- Hả?!
- Đừng ở đó hả nữa, mau về thôi, phải rồi, mai em không cần đến công ty
- Tại sao?
- Còn mấy ngày nữa chúng ta kết hôn, em cứ ngoan ngoãn chuẩn bị làm cô dâu đi
Anh nói xong liền kéo cô đi, cô nhìn một bên gương mặt anh, mi mắt cụp xuống tự lẩm bẩm.
- Chẳng phải chỉ là kết hôn giả thôi à, có cần vậy không?
- Em nói cái gì đó?
- À không có gì
- Vậy đi thôi
- Ừm