Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Mạc Như Quy
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 9,705
Đánh giá:                        
Truyện Sủng
Đam Mỹ
Xuyên Sách
     
     

"Hai người đừng có thì thầm to nhỏ với nhau nữa, uống với mọi người đi.

" Tần Thư Thụy rót đầy ly bia cho Tống Thanh Chấp, nhân cơ hội hỏi: "Học bá báo danh trường nào?"

Tống Thanh Chấp còn chưa kịp trả lời, A Đông đã nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Học bá chắc chắn báo danh B đại.

"

Mọi người đều nhìn về phía Tống Thanh Chấp, đặc biệt là Úy Nhiên, trợn mặt to đến nỗi muốn lòi con mắt ra ngoài, cô vỗ cánh tay Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu khá ghê, mấy người quen toàn là nhân trung long phượng [1].

"

[1]: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

Không phải Q đại thì là B đại.

Còn là con nhà giàu đó, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.

"Đúng.

" Tống Thanh Chấp cầm ly bia cười cười, uống hai ngụm: "Mọi người đi đâu?"

Trên bàn cơm rốt cuộc cũng nói đến chủ đề tương lai đi đâu học, Chu Giang Minh giơ tay đầu tiên nói: "Tôi học nơi khác.

" Không khí lập tức trở nên trầm trọng, tiếp theo hắn lại nói: "Chỉ ở kế bên thôi mà.

"

"Mẹ nó.

" Thành phố kế bên thì tính nơi khác gì, mọi người lần nữa cười rộ.

"Thành tích tao kém quá.

" A Đông nói: "Mấy trường tốt thì không vào được, nên tính đi học nghề, con kế nghiệp cha.

"

"Chúc mừng chúc mừng.

" Đều là trong nhà có kinh doanh, cũng tốt.

"Thành tích của tôi cũng không tốt, tôi đến Z đại.

" Tần Thư Thụy thở dại một tiếng, có chút nuối tiếc nói với mọi người.

Mọi người lập tức mắng cậu ta: "Tần thiếu, trường đó tốt lắm rồi đó.

"

Rất nhiều người muốn học còn không được.

"Lâm Khác, mày thì sao?" Chỉ có một mình Lâm Khác là người duy nhất biến thái, mọi người đều nhìn hắn: "Chắc là mày sẽ đến Z đại chứ ha?"

Chỉ có Hứa Tinh Lạc biết, Lâm Khác sẽ học Z đại.

"Không phải.

" Nhưng Lâm Khác lại nói không, hắn nhướng mày, nghe thấy gã nói: "Tao muốn ra nước ngoài học, học chút gì đó.

"

Lúc nói lời này, Lâm Khác nhìn thoáng qua Hứa Tinh Lạc, hai bên nhìn nhau, Hứa Tinh Lạc còn tưởng rằng đối phương lại muốn cạnh tranh với mình, ai ngờ không phải, Lâm Khác cầm ly rượu lên ra hiệu, sau đó uống một ngụm: "Cảm ơn giáo bá Hứa đã dẫn dắt, giúp tao cảm thấy giáo bá chúng ta cũng có thể trở thành học bá.

"

Gì?

Tròng mắt Hứa Tinh Lạc sắp lòi ra đến nơi, cái quỷ gì, Lâm Khác không ở lại Z đại, vậy gã cùng Tần Thư Thụy...

.

.

.

. truyện đam mỹ

Lăng Vấn Kỳ thì sao?

"Ừm.

" Tần Thư Thụy cũng uống một ngụm: "Em cảm thấy anh ra nước ngoài rất tốt, đến lúc được nghỉ ảnh không về được thì chúng ta có thể qua đó thăm ảnh.

"

Lâm Khác xoa đầu Tần Thư Thụy, trong ánh mắt đong đầy tình yêu thương.

Hứa Tinh Lạc thấy hơi xúc động, haizz, cảm giác này như người cha già nhìn thấy đứa con của mình cuối cùng cũng lớn khôn, trong hơn nửa năm này, Lâm Khác đã ngày một trưởng thành hơn.

"Chúc mày mọi điều thuận lợi.

" Hắn cũng bưng ly lên ra hiệu, sau đó một ngụm uống cạn.

Trên bàn vang lên tràng vỗ tay, không chỉ là bởi vì Hứa Tinh Lạc uống cạn trong vọng một hơi, còn bởi vì sự đồng cảm của hai giáo bá.

Tống Thanh Chấp cũng vỗ tay theo, thật tình thật lòng.

"Cảm ơn.

" Lâm Khác nhìn hai người họ, mỉm cười.

Thật ra gã đã biết sớm rồi, gay radar rất lợi hại, hồi còn đi học Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp chẳng giấu diếm gì, ngày nào cũng ra vào có đôi, gã muốn không biết cũng khó.

Chỉ là không biết bây giờ hai người có chuyện gì.

Điều duy nhất mà Lâm Khác biết đó là, Tống Thanh Chấp giống như gã, là người không thể có được thứ mình muốn.

Nếu nói ra thì người khác sẽ cho rằng sao có thể, nhưng đó là sự thật.

Tối nay bọn họ uống rượu không muộn, gần 9 giờ đã tan cuộc, sau khi tạm biệt ở ven đường thì lần lượt leo lên xe đi về, Hứa Tinh Lạc là vai chính mời khách đương nhiên phải là người ở lại cuối cùng, sau khi nhìn mọi người lên xe rời đi, hắn nhìn Tống Thanh Chấp còn chưa đi: "Cậu cũng gọi xe về hả?"

"Uống rượu.

" Tống Thanh Chấp nói.

"Vậy để tôi giúp cậu gọi xe.

" Hứa Tinh Lạc nói, giơ tay vẫy chiếc taxi từ xa đang tới gần.

Tống Thanh Chấp ôm lấy eo hắn từ phía sau, gương mặt cậu dựa vào vai hắn: "Cậu lên xe với tôi không?"

Sau khi bị ôm lấy, cả người Hứa Tinh Lạc cứng đờ, hắn nói: "Nhanh về tắm rửa rồi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.

"

Tống Thanh Chấp cười lớn, lồng ngực run run ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hứa Tinh Lạc, hắn lớn tiếng: "Buông ra nhanh lên, xe đến rồi kìa, mẹ nó cậu có bệnh sao? Trên đường lớn.

.

.

.

.

.

"

"Ừ, tôi có bệnh đó,

" Âm thanh Tống Thanh Chấp nghẹn ngào không rõ: "Nếu không tôi cũng nghĩ đến cậu mãi làm gì, lúc ăn cơm cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ, ngày nào cũng làm thật nhiều việc nhưng đều vô ích, tôi rất nhớ cậu.

"

Bộ quần áo mùa hè mỏng manh không thể ngăn được dòng nước ấm từ đôi mắt của học bá, Hứa Tinh Lạc không biết phải nói gì, cảm thấy những giọt nước mắt khiến cái nóng giữa hè sôi sục.

Chẳng có giá trị gì có biết không, hắn muốn nói thế.

Tiếng bíp còi vang lên hai lần, tài xe taxi nhìn bọn họ, giống như đang hỏi hai người ôm nhau đủ chưa? Rốt cuộc là có lên xe không.

Xấu hổ quá.

Hứa Tinh Lạc cởi cánh tay Tống Thanh Chấp quấn bên eo mình, kéo cậu đến bên xe taxi, mở cửa ra rồi nhét người vào: "Về nhà ngủ một giấc đi.

"

"Cậu vào đi.

" Tống Thanh Chấp lắc đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay Hứa Tinh Lạc không muốn buông ra.

Ánh sáng trong xe không tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của học bá và vẻ mặt cho thấy cậu đã đánh mất chính mình.

Đây không phải Tống Thanh Chấp.

Nhưng ai lại có quyền phủ nhận đây không phải Tống Thanh Chấp, đến cả cậu cũng đã chấp nhận một bản thân như vậy, người khác có tư cách gì không chấp nhận.

"Haizzz.

" Hứa Tinh Lạc phiền lòng thật sự.

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, bao gồm giáo dục đối phương và tự kiểm điểm bản thân, nhưng cuối cùng hắn vẫn leo lên xe taxi, không bởi vì sao, bởi vì tài xế tức giận.

"Rốt cuộc là hai đứa có đi không?" Người kia quát, ai mà dám không lên.

Nhìn thấy gương mặt thúi hoắc của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp phụt một tiếng bật cười, thuận tiện giơ ngón tay cái cho chú tài xế.

"Cậu còn cười được hả?" Hứa Tinh Lạc cũng quát.

Chú tài xế lập tức nhìn qua gương chiếu hậu: "Làm gì đấy làm gì đấy? Đừng có cãi nhau trên xe tôi, muốn cãi mướn cái phòng mà cãi.

"

".

.

.

.

.

.

" Hứa Tinh Lạc tức đến phát điên, trừng mắt một hồi đành phải nghẹn trở về.

"Thế mới đúng, có chuyện gì cứ từ từ nói.

" Chú tài xế dường như đã nhìn thấy nhiều, không quá kinh