Sáng thứ hai , tôi ngáp ngắn ngáp dài bước xuống phòng khách . Uể oải chào buổi sáng ba mẹ và hai em .
- Ăn sáng rồi hả đi ! Ỉn - Mẹ bảo tôi .
- Thôi , con vô trường ăn cũng được ! - Tôi vừa nói vừa khoác cặp lên vai - Bye bye cả nhà , con đi nhé !
Đừng hỏi tại sao tôi không ăn sáng nhé ! Tôi không kén ăn đến mức chỉ ăn mỗi cơm mẹ nấu , nhưng tôi cũng không mặn mà với những món ăn bên ngoài . Cơm nhà vẫn là số 1.
Nhưng hỡi ôi ! Nhờ phúc của ai đó , tôi đã không còn được hưởng diễm phúc ăn sáng ở nhà .
Chỉ tại tên Tú Minh . Hắn toàn đi học vào giờ tôi ăn sáng . Mới 6 giờ chứ nhiêu !
Tôi bước ra cổng , hít một hơi không khí . Buổi sáng thật đẹp !
Tú Minh đứng đó , bên chiếc xe đạp , chờ tôi . Sương sớm như phủ lên cho hắn một tầng hơi nước mỏng manh , nhìn có chút gì đó gọi là ảo diệu . Hắn nhắm hờ hai mắt , hai tay đút túi quần , bộ dáng thanh tao thoát tục .
Nói thật , nếu tôi chưa rõ bản mặt giả tạo này của hắn , có lẽ tôi đã bị hắn mê hoặc .
Xì ! Đẹp mà khó ưa ! Cũng như không ~
- Chờ lâu chưa bạn ? - Tôi miễn cưỡng cười thân thiện với hắn , nụ cười cứng ngắc , có chút sường sượng .
Hắn chớp chớp mắt , hờ hững bảo :
- Không lâu lắm , lên xe đi .
Tôi leo lên xe , vịn vịn yên để ngồi vững , chờ hắn di chuyển chiếc xe cà tàng cổ lỗ sỉ của mình ~
Kể cũng lạ , mang tiếng con nhà giàu , mà tên Tú Minh toàn xài đồ cổ đi học . Này nhé , xe đạp cũ , giày cũ , sách cũ xin lại từ anh Đẳng ...
Nói chung , nếu tổng hợp lại các đồ cũ của hắn , cộng thêm cái bản mặt cổ cổ của hắn nữa là có thể mở ngay một viện bảo tàng trưng bày cổ vật cấp quốc gia .
Có một lần , khi tính tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi , tôi đánh bạo hỏi hắn nguyên do . Hắn chỉ trầm ngâm , mặt lạnh lạnh rồi phun ra một câu : '' Bác Hồ dạy , tiết kiệm là quốc sách '' Tôi thở hắt ra , bắt đầu rồi đây , hắn lại dùng những thành ngữ , tục ngữ , cổ ngữ ,
.
.
.
tra tấn tôi .
Suốt quãng đường đến trường hôm đó , chúng tôi chỉ lặng im , khác với tình trạng '' tôi mắng một câu , anh chưởi lại một câu '' như mọi hôm . Có lẽ , do hắn cũng đói bụng , giống tôi .
Thường ngày khi đến trường , tôi và hắn hay ghé xe đến sạp bán xôi gần đó để mua xôi gà . Chỗ đó vừa ngon , vừa rẻ , ông chủ sạp xôi cũng thuộc dạng '' YAMAHA '' cực Cutes . Ông rất vui vẻ , cởi mở . Chỉ có điều lâu lâu ông lại hay chọc tôi mấy câu đại loại '' Nhìn hai đứa xứng đôi ghê ! ''
Tất nhiên , tôi có bực thiệt , nhưng chuyện đó cũng không làm ảnh hưởng gì tới hương vị xôi của ông ~
Nhọ thay ! Hôm nay ông chủ sạp xôi không biết đi đâu mà không bán !
Tôi ảo não , từ chối lời đề nghị mua đồ ăn chỗ khác của Tú Minh . Khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon như vậy ! hic hic !
Đói lã người bước vô trường , xách hai cái cặp chà bá . Tôi nằm vật ra bàn học . Muốn khóc quá !
Nằm hồi lâu nghe tiếng bụng sôi '' ọc .
.
ọc '' . Tôi tưởng chừng như mình chết mất rồi thì một bịch bánh mì ngọt của canteen được đẩy trước tầm mắt tôi .
- Ăn đỡ đi - Tú Minh bảo tôi .
Tú Minh , tốt quá ~
- Uống luôn đi , nhìn mặt mày cứ như muốn ăn thịt Tú Minh đến nơi - Thanh đến bên tôi tự đời nào .
Con Thanh cho tôi thêm hộp sữa TH True Milk . Tôi cảm động muốn rơi nước mắt , nhìn hai người với vẻ biết ơn ~
Hai đứa phì cười , tôi cũng cười .
- Ăn gì chưa ? - Tôi quan tâm .
Hắn nhún nhún vai , tỏ vẻ TÔI KHÔNG SAO rồi quẩy ass đi luôn !
- ồ , tao biết rồi nhé ! - Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt THẤU HIỂU , nhếch môi cười gian tà .
- Gì mậy ? - Tôi hỏi nó .
Nó ngồi xuống bên cạnh tôi , nắm chặt đôi tay tôi , mặt ghé sát mặt tôi , hạ giọng nhỏ rí :
- Mày với Tú Minh .
.
.
CÓ GIAN TÌNH .
.
.
- Gì .
.
.
.
Ha ha ha , nhũn não hả con ? - Tôi cười như điên , mặc kệ bạn bè xung quanh nhìn tôi chằm chằm , mặt đứa nào đứa nấy lộ vẻ phát khiếp .
Đan Thanh bị tôi cười , nó đâm quạu , bịt miệng tôi lại :
- Cười gì mà cười , tao đang nghiêm túc .
- Nghiêm túc ? Thôi đi má , cho con xin , mày nghĩ sao mà ghép đôi tao với hắn vậy ? Ha ha ha .
- Tại nhìn mày với hắn dạo này thân thiết lắm . Thân thân thân lắm luôn á .
- Ờ , tao thừa nhận , thân hơn hồi đó chút , từ người qua đường trở thành nhũ mẫu của hắn , ngày ngày lê cái thân già này làm trâu làm ngựa cho hắn , không thân sao được ?
Con Thanh im re . Xách đít về chỗ luôn , bỏ lại tôi đang cười như điên .
Đùa à ? Nhiêu thằng không gán ghép mà lại gán ghép tôi với tên Tú Minh dở dở ươn ươn .
.
.
!
! Trừ khi tôi thiếu thốn tình thương đến nỗi nảy sinh bóng ma tâm lý , hình thành khuynh hướng tự ngược đãi mình , cái gọi là gian tình của chúng tôi lúc đó mới xuất hiện trên cái cõi đời này ~
Một bịch bánh mì ngọt thôi mà ~
Chuông reo , báo hiệu sự bắt đầu của buổi chào cờ đầu tuần . Chúng tôi nam thì tháo cá vạt , nữ tháo nơ trên đồng phục , tự động thắt khăn quàng đội viên một cách nhanh gọn lẹ , xếp hàng tập trung xuống sân , ngồi vào từng hàng ghế xanh đã được sắp sẵn một cách trật tự .
Tiết chào cờ , ngoài tiết mục chào cờ và hát Quốc Ca là thú vj , còn lại là những bài giảng giải của Thầy Tổng Phụ Trách rồi đến cô Hiệu Phó . Khen thưởng thì ít mà mắng mỏ thì nhiều .
Hiện tại , dưới sân trường , ngồi bao vây giữa đám học sinh đang ngáp , tôi đang ngủ gà ngủ gật .
Thần trí mơ màng , gió sớm thổi hiu hiu , bài giảng nói về đạo đức học sinh trên kia chẳng vô được đầu tôi một chút nào . Tôi xin thề , tôi chỉ còn 3 phần tỉnh thôi ! 3 phần còn lại đã đi về nơi đâu ~
Hức hức ~ Oáp ! Buồn ngủ quá ~
Có cái gì đó mềm mềm , ấm ấm đang kề kề bên tôi . Tựa như bông vậy đó ~
Tôi dựa dựa vào cái mềm mềm đó , dụi dụi mặt rồi ôm vào lòng , dựa dựa ~
Ôi ! Thật thoải mái ~
Cái đó hơi giãy giụa , rời khỏi vòng ôm của tôi , tôi hoảng sợ '' nó '' sẽ đi mất , ôm nó sát hơn ~
- Đừng đi mà ! Cưng ~- Tôi nũng nịu gọi .
'' Nó ''không nhúc nhích nữa , tôi được thế càng ôm chặt hơn , đầu dựa hẳn vô ~
Thật ấm ! Thật mềm , thật êm ái ~
Tôi nghe có tiếng cười vang lên , nhưng chỉ là những tiếng khục khặc trong cổ họng do bị đè nén ,
.
.
.
Kèm theo tiếng huýt gió và suýt xoa ~
- Ngọc Minh , Ngọc Minh , hihi , Minh ơi ! - Có tiếng Đan Thanh gọi tôi , giọng nhỏ mang niềm thích thú rõ ràng .
Gì vậy ? Vô học rồi à ? Haizzz , dậy thôi ~
Tôi mở mắt ra . Hết cả hồn !
Tôi đứng hình ~
Mẹ ơi ~ Tôi .
.
.
Tôi đang làm gì vậy nè ?
Đầu tôi đang dựa sát vào cổ Tú Minh , hai tay vòng sang eo của hắn , nước miếng tôi vẫn còn đang chảy dài trên lưng áo của hắn . Trời , bộ '' nó '' là Tú Minh sao ? Cái mềm mềm hồi nãy là hắn sao ?
Mẹ ơi ! Tôi ngơ ngác quay xung quanh , nguyên đám lớp 9 ngồi xung quanh chúng tôi đang cười mím chi '' cọp '' . Ánh mắt đứa nào đứa nấy lộ ra vẻ gian tà cùng mập mờ ~
Tú Minh cười , nhưng trên nét mặt hắn có chút gì đó gọi là nhăn nhó . Hắn nhẹ gạt đôi tay tôi ra , vỗ vỗ vào mặt tôi , nũng nịu :
- Sao kích động vậy cưng ? Hồi sáng ôm chưa đã hả ? Ngoan buông anh ra , anh thương ~
Mặt tôi nóng lên , không soi gương cũng biết nó đỏ như quả cà chua chín . Hắn , hắn làm trò gì vậy ?!
'' Á đù ~'' Đám đông thì thầm , tuy chỉ thì thầm nhưng giọng đứa nào đứa nấy toát lên vẻ cợt nhã ~
Đan Thanh ngồi ngang tôi , nó chọc chọc hai đứa tôi :
- Tao biết rồi nha ! - Rồi nó nhìn tôi với ánh mắt '' CHẾT MÀY CHƯA '' - Khỏi chối nha con kia !
Tôi nhục nhã , muốn chết đến nơi , còn tên '' Author '' chỉ nhìn tôi cười cười ~
Xấu hổ qua ~ Chết mất ! Chết mất thôi !
Ai có thể nói cho tôi hay chuyện này là thế nào không ?
Hu hu hu ~
-------------------------------------------------------------------------------------------
~.
~ Viết chương này thấy yêu's Tú Minh quá đi ~