"Chúc mừng, chúc mừng Đại tướng quân rước được công chúa về nhà.
"
"Chúc mừng người từ nay là phò mã của Đại Yến ta.
"
"...
.
"
Tiếng pháo hoa nổ lớn, tiếng người cười nói hoà lẫn vào nhau, tất cả đều chen chúc nhau nói lời chúc mừng cho ngày vui của Định An công chúa nước Đại Yên cùng Trấn quốc đại tướng quân Dư Chấn Vũ.
Tất cả mọi người đều chúc mừng cho cuộc hôn nhân của họ, chỉ có Dư Chấn Vũ là cảm thấy thật nực cười, hắn thèm cái chức phò mã này sao? Là lão Hoàng đế kia ép hắn phải nhận lấy bằng được, Dư Chấn Vũ từng thề trước linh cửu của cha hắn, lão Hoàng đế đó đã không cho Dư gia chúng ta sống tốt vậy thì con gái của lão ta gả vào Dư gia cũng đừng hòng sống tốt.
Lưu Vĩnh Hạ ở trong tân phòng của mình, nàng bẽn lẽn vén chiếc khăn đỏ lên nhìn ngó xung quanh, cả căn phòng đều được trang trí màu đỏ rực, Lưu Vĩnh Hạ thầm nghĩ, mong đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể gã cho A Vũ ca ca của nàng. Lưu Vĩnh Hạ là Đại công chúa của Đại Yến, con gái của Đương kim Hoàng Đế và Thuần Huệ Hoàng hậu, Hoàng huynh cùng mẹ của nàng là Thái tử đương triều, trong tương lai không xa nếu Thái tử kế vị nàng sẽ là Định An trưởng công chúa thân phận vô cùng tôn quý.
Từ nhỏ Lưu Vĩnh Hạ đã đặc biệt yêu thích Dư Chấn Vũ, Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt si mê của nàng liền ý vị thâm sâu ban hôn cho hai người. Vĩnh Hạ như một cái đuôi nhỏ luôn chạy theo A Vũ ca ca của nàng, Dư Chấn Vũ cũng rất dịu dàng bao bọc nàng như một bông hoa nhỏ.
Những tưởng cả hai sẽ cứ như vậy đến khi trưởng thành, cùng nhau nên duyên phu thê lưỡng tình duyên tuyệt. Nhưng mọi biến cố đều ập đến lúc người ta hạnh phúc nhất.
Mùa Xuân năm Cảnh Đức thứ hai mươi Đại Tướng Quân Dư Chấn Hàn tử chiến sa trường, nước Đại Yến mất đi Liêm Châu, năm đó Vĩnh Hạ vừa tròn mười tuổi, Dư Chấn Vũ mười bốn tuổi, từ đó hắn chẳng còn là A Vũ ca ca của nàng nữa, chẳng còn dịu dàng gọi nàng là Vĩnh nhi nữa, hắn trở thành một con sói khát máu trên chiến trường, bằng thực lực của mình trở thành Trấn quốc Đại tướng quân tiếp theo của Đại Yến.
***
Dư Chấn Vũ chinh chiến sa trường nhiều năm chút rượu không làm cho hắn say được, tân lang rồi sẽ phải trở về tân phòng động phòng hoa chúc cùng với tân nương, hắn mở cửa phòng ra nhìn thấy dáng hình nhỏ bé một thân hỷ phục đỏ rực ngồi đó đợi hắn, hắn lại nhếch môi cười tiến lại gần nàng.
Vĩnh Hạ nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tim nàng bất giác đập mạnh, ma ma trong cung đã dạy cho nàng biết phải làm thế nào trong đêm tân hôn nhưng nàng vẫn rất sợ, hai tay nàng nắm chặt hỷ phục chờ Dư Chấn Vũ vén khăn trùm đầu của nàng lên, hắn sẽ nhìn thấy tân nương của mình.
Dư Chấn Vũ nhìn Lưu Vĩnh Hạ thật lâu, trong lòng nỗi căm hận đã chôn dấu nhiều năm lại lần nữa sôi sục trở lại, hắn hất mạnh khăn trùm đầu của nàng xuống đạp dưới chân mình, lạnh giọng nói:
"Công chúa.
.
. Người vui không?"
Lưu Vĩnh Hạ bị một màn này làm cho giật mình, ai lại vén khăn trùm đầu của tân nương một cách thô bạo như vậy, Vĩnh Hạ trố mắt nhìn Dư Chấn Vũ chằm chằm rồi lại nhìn xuống chân hắn khi thấy chiếc khăn đỏ bị đạp dưới chân hắn, nàng hoảng hốt nói lớn:
"A Vũ ca ca.
.
. Không.
.
. phu quân chàng làm gì vậy?"
Dư Chấn Vũ cảm thấy tiếng gọi phu quân của Vĩnh Hạ thật buồn nôn hắn mạnh tay bóp mạnh cằm nàng gằn giọng nói:
"Đừng gọi ta là phu quân.
.
. Cô không có tư cách đó.
"
Vĩnh Hạ ngơ ngác trước biểu hiện này của Dư Chấn Vũ, tay nàng nắm chặt tay hắn, muốn hắn buông ra, khuôn miệng vì bị đau mà đôi mắt đã ngấn nước, nàng khó khăn hỏi hắn:
"Tại sao chứ? Chúng ta đã thành thân rồi.
"
Dư Chấn Vũ lại như nổi điên, quát lớn vào mặt nàng:
"Là phụ hoàng cô ép ta.
.
. Ta không hề muốn lấy cô.
"
Vĩnh Hạ đôi mắt ầng ậc nước nhìn hắn, không muốn lấy nàng sao? Vậy sao không từ chối? Làm sao mà phải làm khổ nàng như vậy?
"Nhưng.
.
. Chúng ta có hôn ước mà.
.
. Phụ thân chàng và phụ hoàng.
.
.
"
"Đừng nhắc đến phụ thân ta.
.
. Những người họ Lưu các người đều không xứng nhắc đến tên phụ thân ta.
"
Lưu Vĩnh Hạ thật sự không hiểu A Vũ ca ca của nàng tại sao lại ghét bỏ nàng như thế, nàng làm nên tội tình gì chứ. Vĩnh Hạ khóc hết nước mắt hỏi Dư Chấn Vũ:
"A Vũ ca ca có một điều muội vẫn luôn muốn hỏi huynh.
.
. Tại sao từ khi Dư bá phụ tử chiến sa trường huynh lại trở nên lạnh nhạt với muội.
"
Dư Chấn Vũ nghe thấy lời này thì nỗi căm tức lên xông thẳng lên đại não hắn, hắn ép chặt Lưu Vĩnh Hạ xuống giường gằn giọng nói từng chữ cho nàng nghe:
"Muốn biết sao? Vậy để ta nói cho cô biết phụ thân của ta vì sao lại tử trận.
.
. Năm đó Liêm Châu bị Đại Hạ tấn công.
.
. Phụ thân ta dâng sớ khẩn cầu hoàng thượng tiếp trợ lương thực và viện binh để giữ thành Liêm Châu, nhưng phụ hoàng cô lấy cơ ngân khố trống rỗng bảo phụ thân ta phải tự nghĩ cách ứng phó, không có lương thực, không có quân chi viện phụ thân ta và hơn một vạn quân Dư gia vì thế mà tử trận, Liêm Châu cũng rơi vào tay địch.
"