Dư Chấn Vũ liếc mắt nhìn nữ nhân váy áo lồng lộng đối diện hắn, hắn không nhận ra nàng ta nhưng cũng thừa biết những người được ngồi đối diện phu thê hắn chỉ có thể là hoàng thân quốc thích.
Dư Chấn Vũ nhếch miệng cười xấu xa, giả vờ quay sang hỏi Vĩnh Hạ:
“Nàng ta là ai vậy?”
Vĩnh Hạ bất giác cười khẽ, phu quân này của nàng đúng là biết cách làm cho người khác tức chết:
“Tam hoàng muội của thiếp…” Vĩnh Hạ nhẹ giọng đáp.
Dư Chấn Vũ lúc này còn cười đắc ý hơn, hắn trào phúng nói:
“Tam công chúa khách khí rồi… Thần đúng là rất bận… Không được nhàn hạ như tam phò mã ở hàn lâm viện… Nhưng phu nhân của thần muốn đến thần cũng hết cách phải theo hộ tống nàng…”
“Ngươi…”
Tam công chúa tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, dù sao nàng ta cũng đường đường là công chúa một nước, thần tử không nhớ mặt thì thôi, còn giở giọng mỉa mai nàng cùng phu quân nàng như vậy nhưng nàng ta lại không dám đối đầu trực tiếp với phu thê nhà hắn nên chỉ đành nuốt cục tức này xuống bụng.
Vĩnh Hạ là lần đầu tiên có được cảm giác sảng khoái như vậy, lúc trước này toàn phải vờ như không biết những lời châm chọc phía sau lưng của các hoàng muội nhưng bây giờ họ bị phu quân nàng châm biếm ngay trước mặt mà không làm gì được.
Vĩnh Hạ dùng quạt che mặt khẽ cười nói nhỏ với Dư Chấn Vũ:
“Độc mồm độc miệng.
”
Hắn lại càng đắc ý mà cười nói:
“Phu nhân quá khen.
”
***
Yến tiệc kết thúc cũng đã là giờ tỵ, Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ trên đường về phủ thì trong người lại cồn cào khó chịu:
“Tướng quân… Người thiếp khó chịu quá.
”
Dư Chấn Vũ thấy mặt nàng đỏ bừng lên như quả gấc chín hắn hồi hộp hỏi lại nàng:
“Không sao chứ?”
Vĩnh Hạ lắc đầu:
“Chắc do thiếp uống nhiều quá… Cho xe ngựa đi nhanh hơn đi.
”
Trong mắt Dư Chấn Vũ lúc này nhìn Vĩnh Hạ vừa lo lắng vừa có mấy phần phấn khích lạ thường.
Về đến Giáng Tuyết Hiên tình trạng của Vĩnh Hạ vẫn không khá khẩm lên là mấy, cả người nàng như bị lửa thiêu, cứ quằn quại trong lòng Dư Chấn Vũ.
Hắn bế đặt nàng lên giường rồi hạ lệnh cho các tỳ nữ:
“Các ngươi ra ngoài hết đi… Ta sẽ chăm sóc công chúa.
”
Đến khi trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn, Dư Chấn Vũ mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, may là không ai để ý điều gì bất thường.
Hắn nhìn Vĩnh Hạ rũ rượi nằm trên giường, nàng tự vứt hết trang sức trên đầu xuống sàn, còn vò nát cả y phục bên ngoài khiến hắn càng nhìn thì càng muốn ức hiếp nàng.
Dư Chấn Vũ hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, khàn giọng hỏi nàng:
“Vĩnh Nhi nàng thấy sao rồi?”
“Nóng…” Vĩnh Hạ lờ mờ nhìn Dư Chấn Vũ khó chịu trả lời.
“Nóng sao? Ta cởi y phục ra giúp nàng được không.
” Dư Chấn Vũ vừa nói vừa nâng cả người nàng lên giả vờ vô ý để da thịt hai người chạm nhau.
Vĩnh Hạ thở hắt ra một hơi, dễ chịu nói:
“Mát quá…”
Hắn cười cười đắc ý, nhỏ giọng dụ dỗ nàng:
“Ôm ta không?”
Vĩnh Hạ lúc này thần trí đã không còn được tỉnh táo, nàng nhào vào lòng hắn vòng tay ôm thật chặt thắt lưng rắn chắc kia, trong miệng còn vô thức nũng nịu gọi hắn:
“Tướng quân…”
Dư Chấn Vũ chưa từng được nàng làm nũng như vậy, hắn thật sự muốn đè nàng ra hung hăng mà ăn cả thịt lẫn xương nàng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế dục vọng, dụ dỗ nàng thêm chốc lát:
“Vĩnh Nhi… Gọi tên ta đi.
”
“…”
Vĩnh Hạ cũng chẳng biết bản thân mình làm sao, nàng như bị ma nhập, Dư Chấn Vũ bảo gì nàng cũng tự động mà làm theo ý hắn.
Nàng lí nhí gọi tên hắn:
“Chấn Vũ…”