Dư Tư Niên đỡ Tiêu Hà ngồi trọn vào lòng mình, hắn dỗ dành nàng một hồi Tiêu Hà mới từ từ ngừng khóc, nàng lặng thinh trong lòng hắn một hồi lâu, giọng nói vì khóc mà khàn đi, khe khẽ gọi hắn:
"Dư Tư Niên...
.
"
Dư Tư Niên thoáng giật mình, nhưng lại rất nhanh chóng bình tĩnh, dịu dàng trả lời nàng:
"Ta nghe.
.
. Muội nói đi.
"
Tiêu Hà ngước mắt lên nhìn hắn, trong khoé mắt nàng còn đọng lại mấy giọt lệ như sương, càng nhìn chỉ càng khiến người ta động lòng, nàng thấp giọng hỏi hẳn:
"Tại sao khi nhìn thấy khăn tay của ta trên xác của Văn Trọng huynh lại tức giận?"
"Muôi nhìn ra sao?"
"Um.
.
.
"
Đáy mắt Dư Tư Niên lúc này liền thay đổi, không còn dịu dàng như lúc nhìn nàng mà hiện lên mấy tơ máu chằng chịt, rối loạn, khó chịu nói:
"Ta còn chưa được cầm khăn tay của muội.
.
. Hắn là cái thá gì chứ.
"
Tiêu Hà nhíu mày nhìn hắn: "Chỉ như vậy?"
"Còn kẻ dám đưa khăn tay muội cho hắn nữa.
" Cánh tay hắn siết chặt bờ vai nàng, hờ hững nói.
Tiêu Hà nhìn Dư Tư Niên như vậy, trong lòng bất giác cười không thành tiếng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nam nhân cầm khăn tay của nữ nhân nếu không phải đại biểu cho chuyện trao tín vật định tình chắc cũng không khiến tên này tức giận như vậy.
"Ha.
.
. Trẻ con.
.
.
" Tiêu Hà khẽ cười, hẳng giọng nói.
Dư Tư Niên thoáng đờ đẫn một lúc, từ khi nàng trở về kinh thành, đây là lần đầu nàng nở nụ cười với hắn, hắn không nhịn được mà cười thành tiếng, nắm lấy cằm nàng, thấp giọng hỏi:
"Không giận ta sao?"
Tiêu Hà không trả lời, mắt đối mắt nhìn hắn rất lâu sau đó mới gắn giọng nói:
"Ta ghét huynh.
.
.
"
Nghe nàng nói, tâm trạng hắn liền trùng xuống, nàng giận hắn cũng được, đánh hắn, mắng hắn cũng được, hắn chỉ mong nàng đừng không để ý đến hắn, đừng ghét hắn:
"Đừng ghét.
.
.
ta.
.
.
"
Lời Dư Tư Niên còn chưa kịp nói hết, cánh môi đã bị Tiêu Hà dùng ngón tay mảnh khảnh của nàng chặn lại, nàng nhìn chằm chằm như muốn chọc thủng những suy nghĩ trong đầu hắn, thấp giọng hỏi:
"Tại sao lại thay đồi?"
Dư Tư Niên không mất nhiều thời gian đề hiểu nàng đang muốn hỏi gì, chính hắn cũng đã hỏi bản thân mình rất nhiều, hắn không lập tức trả lời, chỉ trầm giọng hỏi lại nàng:
"Tiêu Tiêu.
.
. Tại sao muội lại thích ta?"
Tiêu Hà lắc đầu, nhớ lại bản thân mình trước đây, cúi mặt, tránh ánh mắt của hắn, ngượng ngùng trả lời:
"Không biết nữa.
.
. Chính là vừa nhìn đã thích.
"
Dư Tư Niên cười dịu dàng nhìn nàng, câu trả lời của nàng thoã mãn cả lý trí lẫn con tim của hắn:
"Ta cũng không biết nữa.
.
. Chính là muội vừa đi ta đã không chịu được.
"
Tiêu Hà bỉu môi nhìn Dư Tư Niên, giọng điệu khinh bỉ nhưng lại mang mấy phần ý tứ vui sướng: "Dư tiểu tướng quân kiêu ngạo có thể nói ra mấy lời này sao?"
Dư Tư Niên cười đến không mở nổi mắt, hắn biết thừa ý tứ của nàng, từ khi nàng hỏi hắn tại sao lại thay đổi? Hắn biết mình đã thắng, lời phụ thân hẳn dạy cẩm có sai.
Dư Tư Niên một tay ôm lấy Tiêu Hà, một tay bế lấy cặp mông tròn trịa của nàng, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay bưng lấy mặt nàng, ngả ngớn nói:
"Chỉ nói cho một mình Dư thiếu phu nhân nghe.
"
Vừa dứt lời môi hắn đã hạ xuống lấp kín môi nàng, ban đầu hắn còn dịu dàng, nâng niu cánh môi nàng, nhưng lại nhanh chóng khỏả lấp tất cả bằng cảm xúc thô bạo, ý muốn chiếm hữu nàng trong lòng hắn càng hôn lại càng dâng cao, khiến Dư Tư Niên không nhịn được lên lần nữa động tay động chân đến y phục của nàng.
Tiêu Hà trợn tròn mắt nhìn hắn, nàng cố gắng thoát khỏi sự ép buộc của môi hắn, gấp gáp hỏi:
"Um.
.
. Huynh tính.
.
. động phòng ở đây sao?"
Dư Tư Niên thở gấp, nhìn nàng khàn giọng nói:
"Không tính như vậy.
.
. Nhưng khó có thể nhịn nổi.
"