Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Cập nhật: 25/09/2024
Tác giả: Jingye Shi
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 186
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Tần Minh Thuỵ ăn trưa xong thì trở lại địa bàn của mình, cửa viện của Tần Minh Thư đang mở toang.

Hai người nhìn nhau, thần sắc trong mắt đều rất bình tĩnh.

Tần Minh Thư hạ tầm mắt, nhìn thấy thùng đá mà Tần Minh Thuỵ đang xách: “Tẩu ấy cho đệ à? Mới đầu hè, đã mở kho lấy đá sớm sao?”

“Ừ. Tẩu ấy biết ta luyện võ sợ nóng.

Tần Minh Thuỵ lãnh đạm trả lời.

“Bây giờ mới bắt đầu lấy lòng, không cảm thấy đã muộn rồi sao?”

Tần Minh Thư không có ý giễu cợt, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu.

Trước khi hắn trở lại, sớm nào Tiết Đường cũng sai người dọn dẹp sân vườn, còn tham khảo bài trí trong căn phòng xa hoa của hắn ở đoàn kịch Nam Khúc, nhưng khi hắn rời đi thì để cỏ mọc cao vút, rõ ràng là qua loa có lệ.

Hắn biết điều đó nên lúc đi hẳn đã dọn tất cả đồ trang trí đi, đa phần thì hắn không thích chúng nên đều mang đi cầm hoặc tặng cho Lý đoàn trưởng.

Nhưng lần này không có dọn dẹp trước, xem ra không phải là quên, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò hạ nhân hỏi sở thích của hắn, sự thay đổi quá lớn.

Tần Minh Thuỵ biết Tiết Đường đã thay đổi, nhưng không phải để lấy lòng hắn ta. Hắn ta hơi mím môi, thiếu kiên nhẫn nói: “Cho dù có là giả vở duy trì sự thân thiết, cũng chẳng có gì không tốt cả. Huynh ra ngoài hát kịch, không phải tẩu ấy cũng không ngăn cấm sao?”

Sau khi nhìn Tần Minh Thuỵ đi xa, Tần Minh Thư trở lại viện của mình, đóng cửa lại.

Những ám vệ âm thầm thảo luận.

“Ngươi nói xem, lần này nữ nhân đó lại giở trò gì?”

“Có lẽ là đổi chiêu thức “phủng sát” các công tử.

“Ừ, có lẽ là vậy. Nếu không cũng chẳng chiều theo Tam công tử, cho ngài ấy dùng đá sớm thề này, thật xa xỉ.

“Còn có Nhị công tử. Chưa từng thấy nàng khuyến khích Nhị công tử diễn kịch cho tốt bao giờ. Mọi thứ đều thuận theo tâm ý của các công tử, nếu sau này nàng ta có thâu tóm hết gia sản của Tần gia, thì các công tử cũng ngốc nghếch tin rằng số tiền đó được tiêu cho mình. Hơn nữa hôm nay nữ nhân đó chỉ tiêu hết ba mươi lượng, giờ người cả kinh thành đều biết rằng nàng ta bắt đầu cần kiệm quản gia. Cho dù Tần gia có lụn bại thì cũng không ai nói là do nàng ta tiêu sài phung phí.

Cắn xong hạt dưa cuối cùng, tiểu hộ vệ thầm nghĩ: “Sao lại thấy mấy ám vệ không được ăn quà vặt mà phu nhân mua nên ghen tị nhỉ?”

Tần Minh Thư nằm dưới gốc cây, lật xem kịch bản một lúc, lại lật xem “bí tịch võ công” một lúc, mãi cho đến lúc hoàng hôn cũng không nghe thấy tin tức Tiết Đường say rượu đập phá đồ đạc.

Tần Minh Thư nhìn sắc trời chiều, xác nhận rằng nữ nhân này đã thực sự thay đổi.

Nhớ tới việc nàng từng cho hắn một vài ý kiến về cách diễn, chẳng lẽ không gọi hắn đến thảo luận tiếp?

Dường như sự tương tác của họ đã dừng lại ở lời khuyên khó nghe đó.

Nàng giống như nhìn thấy con nhà người ta bị đuối nước, tình cờ vớt nó lên, rồi đặt trên cây cho khô.

Sau đó, đứa trẻ cứ ở mãi trên cây, không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Tần Minh Thư đè nén sự khó chịu trong lòng.

Lúc này, quản gia dẫn người vào, mang theo một ít đồ dùng bổ sung và một cái tay nải.

“Nhị công tử, đây là một ít đồ lặt vặt mà phu nhân mua hôm nay, cái này là phần của ngài. Kẹo đường vì trời nóng nên hơi biến dạng một chút, phu nhân bảo ta mang nó đến kho đá để làm đông lại rồi mới mang qua.