Nghe lời này, Vương ma ma ở bên cạnh không khỏi nhếch miệng. Phu nhân à, sao ta thấy người giống mấy kẻ bán hàng rong thế, bước tiếp theo là dụ dỗ người ta tiêu tiền.
Tiết Đường nâng chén trà: “Ta sai người nghiên cứu ra loại trà hoa quả mới, cô thử xem.
”
“Đa tạ, để ta thử.
”
Tư Phương Vân nhấp một ngụm, quả thật là rất ngon.
Qua nửa chén trà, Tư Phương Vân nhận ra Tiết Đường là người rất hoà nhã.
Quản gia đứng ngoài cửa, nhìn khung cảnh yên bình trong hoa sảnh từ xa, nhớ lại cảnh Tiết Đường đánh Đoàn Cảnh Thần hôm đó, không khỏi nhướng mày.
Lại một lần nữa chiếm thế thượng phong ngay trong lần đầu gặp mặt, có thể nhu cũng có thể cương, ghê gớm thật.
Trước đây ông từng bảo tướng quân bỏ thê, là do ông không nhìn ra bản lĩnh của phu nhân, tắc trách rồi.
“Thành thực mà nói, ta đến đây theo lệnh của tiểu thúc thúc, nói với Tần phu nhân chiều nay gặp tại Thao Thiết Lâu. Thân phận của tiểu thúc thúc nhà ta đặc biệt, Tần tướng quân lại không ở nhà, thời điểm hiện tại không tiện đến phủ.
”
Tư Nguy bảo nàng ấy nói khéo vì muốn tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ chứ không phải một lời mời. Nhưng Tư Phương Vân cảm thấy, một người tốt như thế này, ở chung cũng rất hoà hợp, tốt nhất là không vòng vo, kẻo làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.
Tiết Đường chậm rãi đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài: “Chúng ta ra ngoài dạo phố đi, hôm qua ta phát hiện ra rất nhiều cửa tiệm tốt.
”
Tư Phương Vân vội vàng đặt chén trà xuống: “Được.
”
Tiết Đường bảo Vương ma ma đưa mặt nạ và trà trái cây đã chuẩn bị từ trước cho hộ vệ của Tư Phương Vân: “Chỉ là mấy món quà nhỏ, cô đừng chê nhé.
”
Mãi đến khi đi đến Đông Thành, Tư Phương Vân mới giật mình nhận ra, sao mọi chuyện lại thành như thế này rồi?
Nữ hộ vệ cũng đau đầu. Hơi sai sai, nếu gia chủ biết Đại tiểu thư biến tình thế thành thế này, liệu có tức giận không?
Lúc Tần Minh Thư đến tiền viện, nhìn thấy bóng Tiết Đường ra ngoài, cau mày hỏi: “Tần quản gia, Tiết Đường đi đâu vậy?”
“Cùng Tư Đại tiểu thư đến phố Đông mua sắm.
”
Mặc dù Tần gia không để ý chút tiền đi mua sắm, nhưng chuyện đại ca hắn mất tích vốn đã gây xôn xao, nữ nhân là người nhiều chuyện nhất, giỏi lan truyền những tin đồn vô căn cứ nhất, ra ngoài cùng nhau như vậy, không biết sau này sẽ còn xuất hiện tin đồn nào nữa.
Sự giận dữ của Tần Minh Thư thể hiện rõ trong lời nói: “Đại ca ta mất tích, nàng ta lại làm như không có chuyện gì, hôm qua đi mua sắm, hôm nay lại đi mua sắm, là sợ những lời đồn đại phỉ báng về Tần gia chưa đủ nhiều sao?”
Khoé miệng Tần quản gia giật giật, thầm nghĩ: “Còn biết tướng quân đang mất tích sao, thế mà người còn chơi nhảy cao, tìm chết? Trong khi phu nhân vì tìm ngài, bị kích thích bởi những thứ bẩn thỉu trên núi, hôn mê một ngày một đêm.
”
Tuy Tần quản gia là người lớn trong Tần gia, nhưng không thể cãi nhau với Tần Minh Thư, ông chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hôm qua phu nhân tiêu ít tiền quá, hôm nay ra ngoài để tiêu nhiều hơn, cho người bên ngoài thấy.
”
Tần Minh Thư không ngu, nghe là hiểu ngay.
Đi mua sắm với Tư Phương Vân chỉ là bề ngoài, thực ra là cho người ta thấy Tần gia vẫn giống như bình thường, không có xáo trộn gì cả.
Tần Minh Thư mím môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.