Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Tướng Quân Đích Thê Xuyên Không

Cập nhật: 25/09/2024
Tác giả: Jingye Shi
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 187
Đánh giá:                      
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Mùa hè năm nay, chuyện bát quái của Tiết Đường đã mang đến cho các phu nhân ở hậu trạch một làn gió mát, chưa đợi bọn họ bàn tán xong, ngày mười tám tháng sáu đã tới.

Rất nhiều người thích xem náo nhiệt mà không được mời đến dự nên đã cùng nhau mời một hoạ sư giỏi nhất, để hoạ sư cùng Hạ phu nhân tham gia bữa tiệc. Đến lúc tập tranh được vẽ xong, họ sẽ đến thư cục* để in, rồi bán ra ngoài.

*thư cục: cách gọi hiệu sách ngày xưa

Cứ như, những nữ nhân ở hậu trạch đã phát triển thêm nghề tay trái.

Tiết Đường hoàn toàn không biết gì cả.

Ngày mười tám tháng sáu, yến hội của Tần gia bắt đầu vào buổi trưa.

Giờ Thìn, Vương ma ma dẫn người mang y phục mới vào phòng Tiết Đường.

Tiết Đường nhìn một lượt, không hài lòng lắm, nhưng để hoàn thành vở kịch ngày hôm nay, nàng phải mặc nó.

Hoa phục đỏ tươi, thêu trăm hoa bằng chỉ vàng, cài tóc cũng là một màu vàng rực rỡ, nàng nhìn chỉ thấy chói mắt, nhưng tất cả để thể hiện thân phận phu nhân tướng quân của nàng.

Nàng thay y phục, để Vương ma ma chải tóc cho, nhưng nàng không cho hạ nhân động vào mặt mình.

Nàng không tin tưởng vào thẩm mỹ của nữ nhân ở Đại Kinh, thích tự mình trang điểm hơn, điểm này nàng không thể nhượng bộ.

“Hai vị công tử chuẩn bị thế nào rồi?”

Nàng nhàn nhạt hỏi.

Vương ma ma đáp: “Tam công tử rất thích bộ y phục phu nhân đưa tới, đã mặc rồi, bên chỗ Nhị công tử thì nói mình thích yên tĩnh, sẽ ở trong viện của mình, không đi ra ngoài.

Nói đến Tần Minh Thư, Vương ma ma cứ tưởng Tiết Đường sẽ tức giận, nào ngờ phu nhân nhà bọn họ chỉ bình thản đáp lại một tiếng: “Ừ”.

Tần Minh Nguyệt vội vã gấp gáp đi cả đêm từ núi Nga Mi về kinh thành.

Vi Sinh Miểu sai tiểu tư tâm phúc đi thuê xe ngựa từ sớm, nàng ta ngồi trong xe, chờ sẵn ở cổng thành.

Tần Minh Nguyệt đi đến cổng thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, cầm kiếm, nhảy xuống khỏi ngựa, linh động dứt khoát.

Tiểu tư trốn trong góc, nhìn thấy ánh mặt của Tần Minh Nguyệt thì sợ hãi co rúm lại.

Tần Đại tiểu thư sinh cùng năm với Tần Tam công tử nhưng trễ hơn mấy tháng. Tuy không cùng một mẹ nhưng tính cách thích đánh nhau thì y hệt như đúc chung một khuôn. Thế nên bên ngoài mới có người cho rằng phong thuỷ năm đó có vấn đề.

Ai cũng biết vị nữ hiệp áo vàng của Tần gia không dễ chọc, tính tình nóng nảy, sao nương tử nhà cậu ta lại giao cho cậu ta nhiệm vụ khó khăn thế? Nếu cậu ta dám ra ngăn cản, liệu có bị chém làm đôi không?

(nương tử là cách người ngày xưa gọi người đàn bà trẻ tuổi, không chỉ dùng để gọi mỗi vợ đâu nha)

Tiểu tư nhìn về phía xe ngựa, xem nhẹ cái chết mà đi về phía Tần Minh Nguyệt.

“Tần Đại tiểu thư, nương tử nhà ta mời… mời người qua nói chuyện.

Tiểu tư run rẩy nói.

Sau nửa chung trà, Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện Vi Sinh Miểu, khinh thường liếc nhìn nàng ta: “Ngươi muốn đến yến hội của Tần gia, yến hội mừng sinh thần đại ca ta?”

“Vâng. Người nhận được thư liền tức tốc trở về, không phải vì cốt nhục của Tần tướng quân không thể lưu lạc bên ngoài sao?”

Vi Sinh Miểu cố nén sự hoảng loạn trong lòng, trả lời.

Kỳ thực nàng ta không muốn đi nhưng Nguyên Duy Minh nói Tư Phương Vân đã chú ý tới nàng ta rồi, vì vậy nàng ta buộc phải làm liều một lần.

Nàng ta chải chuốt điểm trang từ sớm, chỉ vì muốn tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt trong tiệc sinh thần của Tần Minh Nguyên.

Nàng ta lo lắng ngước nhìn Tần Minh Nguyệt, thì nghe Tần Minh Nguyệt lạnh lùng đáp: “Được.

Lúc này, nha hoàn của Vi Sinh Miểu hớt ha hớt hải chạy tới, vừa thở hổn hển vừa báo cho Vi Sinh Miểu một tin: “Lý đoàn trưởng nói, nương tử không cần biểu diễn ở cung yến vào đêm Trừ tịch nữa.

“Cái gì?”

Đúng là sét đánh ngang tai.

Trước mắt Vi Sinh Miểu tối sầm lại.

Nàng ta cố gắng ổn định cảm xúc, yếu đuối, đáng thương nhìn Tần Minh Nguyệt.

Tần Minh Nguyệt vốn không phải người kiên nhẫn: “Lẽ nào việc này cũng muốn ta giúp ngươi sao?”