Lúc này, một nha hoàn tới thông báo: “Phu nhân, Tư tể tướng đã tới rồi.
”
Với một vị khách quan trọng như Tư Nguy, Tiết Đường phải đích thân ra cổng nghênh đón, dù sao thì, những chính khách kia đều cần vị đại lão này giúp đỡ chào hỏi.
Tiết Đường bước nhanh hơn, khi đi ngang qua Mộ Hiển thì khẽ gật đầu với hắn: “Mộ lão bản vất vả rồi, xin giao nhà bếp cho ngươi.
”
Mộ Hiển đứng đó, suy ngẫm về câu nói của Tiết Đường. Hắn còn tưởng nàng không biết cách nói chuyện, hoá ra là chưa đến lúc nàng mở lời.
Mộ lão bản sao?
Từ miệng của nàng, cũng khá dễ nghe.
Cổng phủ Tần gia vốn tĩnh mịch mấy tháng nay bỗng nhiên nhộn nhịp người ngựa qua lại.
Hạ phu nhân đã đến từ sớm, nhưng dặn hoạ sư đứng cách xa nàng ta, tránh cho sau này lúc sự việc bại lộ sẽ liên luỵ đến nàng ta. Nàng ta nhiều tiền chứ không ngu.
Hoạ sư kín đáo đứng giữa đám hạ nhân, nhìn dòng người nườm nượp như trẩy hội.
Người đến đều ngồi trên những chiếc xe ngựa rất sang trọng, có quan viên triều đình, có gia quyến của thế gia, có vài vị thương gia, còn có cả người của giới võ lâm,
...
. điều này cũng chứng tỏ Tần gia có năng lực khiến những người này tề tựu ở đây.
Năng lực có thể rung chuyển cả nửa Đại Kinh.
Chẳng trách Hoàng thượng kiêng kỵ Tần gia.
“Tư đại nhân tới!
”
Ngay tức khắc, đám đông tụ tập ở cổng chen nhau đồn về phía xe ngựa của Tư gia. Bọn họ đợi ở đây cũng là vì muốn tận mắt nhìn thấy vị tuấn kiệt trẻ trung này, dù chỉ để hắn thấy một chút cảm giác tồn tại cũng đáng giá, một số quan viên cũng cố hết sức để lưu lại ấn tượng tốt trong mắt Tư Nguy.
Phu thế Tiết Nhân Nghĩa cũng đang chen chúc trong đám đông. Tiết Nhân Nghĩa thầm nghĩ, nếu Tiết Đường có thể nắm giữ trái tim của Tần Minh Nguyên, là có thể tiến thêm một bước rồi. Suy cho cùng, so với những gia sản kia, địa vị của Tần gia càng quan trọng hơn. Nếu có một ngày, Tần Minh Nguyên có thể quỳ xuống trước mặt ông ta, gọi ông ta một tiếng “nhạc phụ”, thì ông ta càng nở mày nở mặt.
Tư Nguy bước xuống xe, theo sau là Tư Phương Vân và Nguyên Duy Minh.
Nghe lời ca tụng của những người xung quanh, mỗi lần thế này, Nguyên Duy Minh đều thầm cảm khái, cưới Tư Phương Vân, lợi dụng thế lực của Tư gia quả là chuyện tốt.
Trong lúc hàn huyên cùng người khác, hắn luôn lén lút quan sát xung quanh. Nếu như hôm nay Vi Sinh Miểu thành công, con trai của hắn ta sẽ được sinh ra an toàn. Đến lúc đó, Vi Sinh Miểu nỗ lực nhận được phần thưởng trong cung, hắn lại nghĩ cách để Tư Phương Vân nhận hai mẹ con họ, đưa bọn họ vào phủ, sau này, hắn không còn mong cầu gì hơn nữa.
Tư Nguy không thèm cho đám đông một cái liếc mắt, bước nhanh về phía Tiết Đường ở cổng.
Hai người còn chưa kịp chào hỏi thì bên cạnh đột nhiên có người hét lớn: “Đoàn Cảnh Thần?”
“Sao lại tới đây?’
Thậm chí có tráng sĩ không nhịn nổi mà thốt lên: “Mẹ kiếp!
”
Đoàn Cảnh Thần mặc trường sam màu đen, dẫn theo đệ đệ ngốc, đứng trong hàng ngũ thương nhân, mắt nhìn chằm chằm Tiết Đường, sải bước mà tới.
Tiết Đường lại có một khoảnh khắc tưởng tượng.
Đoàn Cảnh Thần vừa đi xuống từ ngọn núi nào đó, chưa kịp kiềm chế cơn giận của mình.
Nàng nhìn y phục của người khác, rồi lại nhìn y phục của Đoàn Cảnh Thần.
Mọi người đều hân hoan vui vẻ, còn Đoàn Cảnh Thần thì…
Đưa cho hắn một nhành hoa trắng nhỏ, hắn có thể đi dự tang lễ rồi.
Đoàn Cảnh Sơ không biết tại sao, đột nhiên phát hiện bản thân có thể hiểu được ánh mắt của Tiết Đường.
Hắn ta liếc nhìn đại ca, thầm lắc đầu.
Không phải đâu, đại tẩu của Tần Minh Thuỵ à, cái này không phải lỗi của đại ca hắn ta. Chỉ là da hắn đen quá, nếu mặc đồ màu đỏ thì sẽ thành Chung Quỳ* giá đáo mất.
*Chung Quỳ: là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa
Nghĩ đến đây, hắn ta rùng cả mình.