Lộ Tri Nghi chắc chắn Trình Tố có một bí mật mà cô không biết.
Nhưng bây giờ cô chưa muốn hỏi rõ ràng, sợ hãi cũng được, trốn tránh cũng được tất, cô mong bản thân có thể toàn tâm toàn ý thi cử xong rồi mới tiếp nhận mọi chuyện.
“Đợi em thi xong nhé. Ngày 9 đi, ngày 9 em đến tìm anh, tụi mình gặp mặt được không?”
Trình Tố thấy hôm nay Lộ Tri Nghi hơi lạ, anh nghĩ đó là sự đa cảm khi sắp phải xa nhau nên chỉ xoa đầu cô rồi đồng ý:
“Ừ, ngày 9 gặp lại.
”
Lộ Tri Nghi cúi đầu, lấy chìa khóa nhà trong túi ra: “Trong mấy ngày sắp tới, anh có thể tưới chậu tường vi trên ban công giúp em được không?”
Trình Tố ừ một tiếng.
Hai người đứng đối diện nhau, im lặng một hồi. Lộ Tri Nghi không còn chút lưu luyến nào nữa bèn kéo vali ra thang máy, Trình Tố dõi theo bóng cô rời đi, có một cảm xúc rất lạ bỗng dâng lên trong lòng anh.
Như thể sau lần chia ly này, họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
“Tri Nghi.
” Bỗng nhiên anh cất tiếng gọi cô.
Lộ Tri Nghi quay người lại.
Song nhìn nhau mấy giây, Trình Tố chỉ bảo: “Đi đường chầm chậm thôi nhé!
”
…
Lộ Tri Nghi trở về nhà mình sau vài tháng.
Giang Ánh Nguyệt vẫn còn nằm trong bệnh viện để an thai nên không về, đây cũng là một chuyện tốt với Lộ Tri Nghi, ít nhất cô không phải tiếp xúc với người mẹ kế này trong hai ngày thi cử.
Cô tránh được Giang Ánh Nguyệt nhưng không trốn được Tần Tiêu Nam.
Nhân dịp sinh nhật Lộ Tri Nghi 18 tuổi, Lộ Hoằng mời cả nhà họ Tần đến nhà ăn cơm tối.
“Tri Nghi trưởng thành rồi, sau này con với Tiêu Nam phải săn sóc, hỗ trợ lẫn nhau nha.
” Trên bàn cơm, mẹ Tần mở một chiếc hộp nhỏ rồi đưa cho Lộ Tri Nghi: “Đây là quà sinh nhật mà Tiêu Nam tặng con, con xem coi có thích không?”
Lộ Tri Nghi nhìn thử.
Cũng là một chiếc vòng cổ nhưng nó được nạm kim cương, trông rất giá trị.
Cô cúi đầu đẩy lại: “Con cảm ơn dì. Nhưng mà món quà này quý quá, không hợp lắm, dì cầm về đi ạ.
”
Mẹ Tần cười bảo: “Quý gì đâu con, dù sao cũng sắp là người một nhà rồi mà!
”
“Nhưng…”
Lộ Tri Nghi do dự không nói, cô định nhân cơ hội này nói rõ ràng với bố mẹ hai bên, song đồng thời cô cũng hiểu, với tính cách của Lộ Hoằng, một khi cô cố gắng hủy bỏ chuyện này, ông có thể cướp đi cơ hội thi Đại học của cô.
Kỳ thi này không được có bất kỳ sai sót nào.
Lộ Tri Nghi hít một hơi thật sâu, chỉ có thể tạm thời đè nén mọi cảm xúc xuống.
Cô nhận lấy chiếc vòng cổ: “Cảm ơn dì.
”
Mẹ Tần vui vẻ ra mặt: “Xem kìa, Tri Nghi ngoan ghê.
”
“Đúng thế!
” Lộ Hoằng vô cùng tự hào: “Dạo này trong nhà nhiều việc nên tôi không thể trông nom con bé được, cũng may nó hiểu chuyện lắm, ngày nào cũng ngoan ngoãn đi học, không gây thêm một rắc rối nào!
”
Lộ Hoằng vừa dứt lời, Tần Tiêu Nam ngồi bên cạnh chợt cười khì, chỉ là người lớn không để ý nhưng Lộ Tri Nghi thì nghe được.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn mình.
Tuy nhiên chỉ là vài giây ngắn ngủi, Tần Tiêu Nam nhanh chóng rời mắt, hệt như lần đầu gặp mặt, kiêu căng, ngạo mạn.
Nhưng Lộ Tri Nghi không tức giận.
Thật ra tối nay khi gặp Tần Tiêu Nam, cô từng lo cậu đã kể với bố mẹ mình chuyện của Trình Tố. Nhưng khi thấy phụ huynh hai nhà trò chuyện vui vẻ như thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nên bây giờ Lộ Tri Nghi có chút cảm kích Tần Tiêu Nam.
Sau khi ăn cơm tối xong, người lớn ngồi nhâm nhi trà trò chuyện trong phòng khách, Lộ Tri Nghi bèn tìm cơ hội nói chuyện với Tần Tiêu Nam: “Cậu vào phòng tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói.
”
Hiếm khi Lộ Tri Nghi chủ động như thế, bố mẹ hai bên vô cùng mừng rỡ, vội thúc giục Tần Tiêu Nam: “Đi đi con, mau đi đi, hai người trẻ tụi con nói chuyện với nhau đi.
”
Có lẽ Tần Tiêu Nam không ngờ Lộ Tri Nghi sẽ muốn nói chuyện với mình, cậu vờ trịch thượng vài giây rồi mới xoay người đi lên lầu với cô.
Sau khi đóng cửa lại, Lộ Tri Nghi trả chiếc vòng cổ kim cương cho cậu:
“Trả cậu nè.
”
Tần Tiêu Nam khựng lại, không ngờ Lộ Tri Nghi gọi cậu lên để trả lại quà, cậu lập tức sa sầm mặt.
Tần Tiêu Nam không duỗi tay ra cầm nhưng lại lia mắt sang sợi dây chuyền trên cổ Lộ Tri Nghi, dường như hiểu ra chuyện gì rồi.
“Chẳng trách cậu không cần quà của tôi, ra là đã có người tặng à?”
Lộ Tri Nghi sờ mặt dây chuyền hình hoa tường vi, khẽ gật đầu: “Ừ.
”
“Không cần thì thôi!
” Tần Tiêu Nam giận hờn lấy lại hộp dây chuyền: “Còn nhiều cô gái muốn được bổn thiếu gia tặng quà lắm đấy!
”
Dừng lại một chút, cậu lại nói: “Cậu cũng to gan ghê, không sợ chút nào luôn!
”
“Gì cơ?”
Ban đầu Lộ Tri Nghi không hiểu, nhưng đột nhiên cô nhớ lại lời Tần Tiêu Nam nói khi gọi điện cho cô vào tối đó…
“Cậu điên rồi hả?”
“Người như anh ta…”
“Cậu sẽ hối hận đó!
”
Bây giờ cậu lại bảo cô to gan.
Cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng nhận ra điều này.
Nhất định Tần Tiêu Nam biết Trình Tố là ai, biết được bí mật của anh.
Lộ Tri Nghi giật thót người, cô muốn tìm hiểu Trình Tố hơn ai hết, cô muốn biết người bên cạnh mình mấy tháng này là người thế nào, song cô lại sợ mình không thể tiếp nhận sự thật ấy.
Cô do dự cất lời: “Cậu… gặp anh ấy rồi à?”
Tần Tiêu Nam khịt mũi: “Chẳng phải cậu biết rồi sao? Thế nào? Anh ta nói với cậu thế nào? Có phải anh ta rất đắc ý khi dọa bạn tôi sợ hãi như vậy không?”
“...
.
”
Tần Tiêu Nam định nói thêm nhưng bị Lộ Tri Nghi ngắt lời: “Đừng nói nữa.
”
Cô không muốn nghe thêm nữa, sợ rằng mình sẽ nghe phải điều mình không muốn nghe.
Cho dù chuyện có khó đối mặt cỡ nào, Lộ Tri Nghi vẫn hy vọng mình tự hỏi Trình Tố và để anh đích thân giải đáp.
Cô không muốn gián tiếp tìm hiểu anh qua bất kỳ ai.
Tần Tiêu Nam bị ngắt lời nên không tiếp tục nói nữa, chỉ liếc nhìn Lộ Tri Nghi và bảo: “Đây là con đường do cậu chọn, cậu không hối hận là được.
”
Nói đoạn, cậu cầm dây chuyền ra khỏi phòng.
Lộ Tri Nghi dựa vào đằng sau cánh cửa, cõi lòng lo lắng không thôi.
Cô sợ sự thấp thỏm và bồn chồn này.
Màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, Lộ Tri Nghi im lặng nhắm mắt, chỉ hy vọng thời gian nhanh chóng trôi đi để cô thuận lợi làm bài thi rồi tìm Trình Tố hỏi cho rõ ràng.
Ngày 6 tháng 6, tài xế trong nhà chở Lộ Tri Nghi đến làm quen với điểm thi.
Ngày 7 tháng 6, cuối cùng kỳ thi Đại học cũng chính thức bắt đầu.
Ngày hôm ấy ánh nắng chan hòa, thời tiết hơi nóng, các con đường xung quanh điểm thi đều được kiểm soát, cảnh sát giao thông đang chỉ huy xe cộ qua lại, cả thành phố đều nhường đường cho học sinh lớp 12.
Mẹ cô gọi điện gửi lời chúc, Lộ Hoằng hiếm khi rảnh rỗi, đích thân chở Lộ Tri Nghi đến điểm thi.
Trên đường, ông luôn miệng dặn dò: “Con đừng căng thẳng, cứ xem như kiểm tra bình thường thôi, trải nghiệm kỳ thi Đại học một chút, dù sao con cũng được tuyển vào trường Melbourne rồi.
”
Lộ Tri Nghi không nói gì, cô kiểm tra hộp bút và giấy dự thi, thi thoảng liếc nhìn điện thoại, hơi mất t