Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Cập nhật: 05/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 342,493
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Khi Giai Hòa tỉnh lại, cô đương nằm trong phòng mát xa, trên người có đắp chăn.

Trong lòng Giai Hòa chợt chột dạ, cô ngồi xuống, nhìn không gian phủ kín tuyết trắng bên ngoài, lại bắt đầu ép mình nhớ cho ra hôm qua đã ngủ như thế nào, rồi sao lại từ giường mát xa mà đến cái giường lớn này. Cuối cùng cũng không có kết quả gì.

Tâm trí lại lờ mờ đoán được, ba nhân viên mát xa kia đều là người khiếm thị, nhất định không thể bế mình lên giường được, chẳng nhẽ…Cô đập mạnh đầu, âm thầm tự mắng mình háo sắc.

Cứ ngây ngốc một hồi như vậy, Giai Hòa mới xuống giường, xỏ dép đi ra ngoài.

Ba chiếc giường mát xa đều trống không, thầy thợ đã về ngủ cả, lúc này vẫn còn chưa làm việc, bên trong phòng chỉ có mỗi mình Giai Hòa, rất yên tĩnh. Cô nhìn nhìn di động, mới hơn bảy giờ, vừa định cân nhắc xem Dịch Văn Trạch đi lúc nào thì có người đẩy cánh cửa phía sau ra. Quay đầu nhìn, là Dịch Văn Trạch đang đóng cửa lại.

“Chào buổi sáng.

” Dịch Văn Trạch chào hỏi đơn giản.

“Chào buổi sáng…” Giai Hòa nghẹn giọng, trân trối nhìn anh, “Hôm nay anh không có cảnh quay à?”

Chỉ là đối thoại bình thường, nhưng mà ở thời điểm này, tại nơi này, có chút màu sắc hư ảo…

Dịch Văn Trạch thả thẻ phòng xuống quầy bar nhỏ: “Vì quay về sớm nên hôm nay coi như tranh thủ nghỉ ngơi.

Giai Hòa cười cười, lại không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết mình về phòng thay quần áo ấm như thế nào, ngồi lên chiếc xe còn trống của đoàn làm phim. Kỹ thuật lái xe của Dịch Văn Trạch vô cùng tốt, cũng rất quen thuộc Hoành Điếm, đưa cô đến một nhà hàng Hong Kong. Nhà hàng nằm bên lề một con đường đang sửa chữa, xe không thể chạy vào được, chỉ có thể đỗ ở ngã tư. Giai Hòa theo anh xuống xe, dẫm lên lớp tuyết mỏng, cẩn thận vòng qua những vũng nước, nhưng vẫn khiến giày bị bẩn.

Đến cửa, cô chà lấy chà để đôi giày trên tấm chà chân đặt trước cửa hàng, sợ tuyết bùn làm bẩn sàn.

Mãi cho đến lúc hoàn toàn sạch sẽ, Giai Hòa mới đẩy cửa bước vào. Dịch Văn Trạch đang thấp giọng nói chuyện với ông chủ nhà hàng bằng tiếng Quảng Đông, mỉm cười nhìn Giai Hòa đi vào mới ngừng cuộc trò chuyện với ông ta, đưa cô ngồi trong một bàn ăn ở vị trí khuất. Trong nhà hàng lúc này cũng chỉ có vài người ngồi, Dịch Văn Trạch ăn mặc bình thường, vành mũ đè thấp, không khiến nhiều người chú ý đến.

“Mì vằn thắn?” Dịch Văn Trạch hỏi.

“Được ạ.

” Bụng sôi ùng ục, lại là ngày tuyết rơi nhiều, mì vằn thắn rất thích hợp.

“Mì xào.

” Dịch Văn Trạch chọn món trước, ông chủ vừa cười ghi nhớ, vừa bảo anh rất ‘chung thủy’, khẩu vị đến giờ vẫn không đổi.

Sao lại…giống món mình thích thế.

Giai Hòa chợt khựng lại. Mì xào vốn là món ăn ưa thích của cô, nhưng mà nếu mình chọn giống anh thì có phải miễn cưỡng quá không? Cô bắt đầu căng thẳng lật lật menu, phát hiện rằng gần gũi với thần tượng thực đau khổ, ngay cả ăn một bữa sáng thôi cũng như ngồi trên một miếng băng mỏng.