Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
“Răng rắc!
”Một tiếng giòn vang.
Một cành cây bị chính đầu ngón tay mình không cẩn thận bẻ gẫy, Mặc Húc khẽ
nhíu mày, dừng mắt lại ở cành khô mỏng manh xanh mởn trên đầu ngón tay kia“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng?” Một hoạn quan bên cạnh cẩn thận kêu lên,
trên trán thấm hơi chút mồ hôi.
—— Hắn đã đứng nửa canh giờ, đem việc quân báo khẩn cấp nói từng câu
từng chữ cho y nghe, cũng không thấy vị đế vương tôn quý uy nghiêm này có
nửa điểm phản ứng. Trong ngự hoa viên to như vậy, y tức giận nhíu mày, chính
là lẳng lặng chăm chú nhìn bông hoa nhỏ màu trắng, vương giọt sương, đóa
hoa yếu ớt không chịu nổi đụng chạm.
“Hoa này, tên gọi là gì?” Đầu ngón tay thon dài mơn trớn đóa hoa mềm mại,
Mặc Húc khẽ hỏi, trong đầu hiện lên một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn mị hoặc,
hương hoa tràn ngập khắp nơi, làm hắn thất thần trong nháy mắt.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, hoa này là một loại ngọc lan, đem từ phương bắc
tới trồng, tên gọi là ‘Thủy diên’, vì đóa hoa này trong suốt, phiến lá cuốn lại tươi
mới mà nổi tiếng…”
Thủy diên…
Hắn thấp giọng nỉ non, chính là nhìn đóa hoa trắng nõn kia, đầu ngón tay bỗng
run rẩy, giống như ôn hương nhuyễn ngọc ngày ấy chưa đi, hắn nhớ lại mùi
thơm của cơ thể nho nhỏ mị hoặc thiên hạ kia, trong lòng không khỏi một hồi
trống rỗng.
“Ngươi vừa mới nói… Trấn Nam tướng quân có quân tình khẩn cấp?” Sự nóng
rực trong lòng bị hắn che dấu đi, cặp mắt tối tăm bịt kín một tầng sương lạnh,
thản nhiên hỏi.
“Hoàng Thượng, miền nam Hồ Duệ tộc kiêu ngạo ương ngạnh, tướng quân
khẩn cầu Hoàng Thượng xuất binh, nhưng mà…”
Nhưng, binh quyền chân chính lại nằm trong tay Uyên Vương, mà lúc này Uyên
Vương, lại không chút nào để ý tới triều chính, tách biệt trong phủ mình mà tĩnh
dưỡng.
Bên môi nổi lên một nụ cười nhạt châm chọc, có sự âm độc mà người ngoài
không nhìn ra được, Mặc Húc thản nhiên nhìn hoạn quan trước mắt, ý cười
càng sâu, “Ý của ngươi, là kêu trẫm hạ mình tới Uyên Vương phủ, cùng Tam
đệ của trẫm trắng đêm nói chuyện, cầu xin mấy vạn binh mã sao?
Hoạn quan trong lòng kinh sợ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt!
“Hoàng Thượng! Thần… Thần không phải cái ý đó!
” Phù phù một tiếng bối rối
mà quỳ xuống, mồ hôi lạnh trên trán xuất hiện, hoạn quan cúi dập trán xuống
mặt đất, “Hoàng Thượng thứ tội! Là thần quá phận, là thần nói bừa…”
Chậm rãi ngồi xổm xuống, ý cười trên mặt Mặc Húc rút đi, ánh mắt lợi hại như
kiếm, tiến vào trong mắt hoạn quan: “Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này, là của ai?”
“Là… Là Hoàng thượng…” Hoạn quan không dám dời mắt, chỉ có thể để mồ
hôi lạnh theo mặt trợt xuống, không dám lau đi.
“Vậy… các ngươi là thần tử của Trẫm, làm được cái gì?” Tiếng nói âm lạnh mà
trầm thấp, sâu kín truyền ra.
Một tia sáng lóe lên, hoạn quan sáng ngời ánh mắt, nhìn vị đế vương tao nhã
mà uy nghiêm khiếp người, trong lòng đã rõ ràng đáp án, lúc này mới bối rối
quỳ xuống lạy thật sâu, ngữ khí kiên định nói: “Hoàng Thượng… Thỉnh Hoàng
Thượng yên tâm! Thần nhất định tự mình chờ lệnh, khuyên Uyên Vương điện
hạ xuất binh.
”
A.
Đi bên cạnh y, quả nhiên đều là người thông minh.
Thân hình cao lớn tuấn lãng chậm rãi đứng lên, Mặc Húc thu hồi ánh mắt, lại
khôi phục dáng vẻ đế vương, “Tốt lắm. Đã hiểu rồi thì đi làm đi.
”
Chiếc long ngoa (*giày của nhà vua) màu đen viền vàng tôn quý, chậm rãi
bước ra khỏi ngự hoa viên, chỉ có mùi thơm của Thủy diên, vẫn vấn vương
theo bên y như trước!